Chương
“Anh vẫn định bỏ bé sao?” Lý Như Kiều ngạc nhiên nhìn Giản Ngọc.
“Sau này chúng ta vẫn sẽ có con.” Giản Ngọc vuốt tóc Lý Như Kiều.
“Nhưng đó là một mạng người! Nó là con của chúng ta! Không phải bác sĩ nói có thể đứa bé sẽ có vấn đề chứ không phải chắc chắn sẽ có vấn đề sao? Chúng ta cho con một cơ hội có được không?”
Lý Như Kiều bĩu môi đáng thương.
“Em vừa hứa với anh thế nào?”
“Sau này sẽ nghe anh hết.”
“Vậy bây giờ em còn lằng nhằng cái gì?”
“Nhưng… Đại ca à, coi như em cầu xin anh được không? Em thật sự không muốn bỏ con, năm đó khi bố bán em, em đã hận ông ấy lắm rồi! Bây giờ chúng ta tự tay giết chết con mình, chắc chắn con cũng sẽ hận chúng ta!”
Lý Như Kiều kéo tay Giản Ngọc đặt lên bụng mình: “Con đang ở trong bụng em và đang rất cố gắng để lớn lên, chúng ta đừng vứt bỏ con được không anh?”
Không biết vì sao khi bàn tay Giản Ngọc đặt lên bụng Lý Như Kiều, anh có thể cảm nhận được sinh mạng nhỏ bé ở bên trong.
Dù mới chỉ hơn hai tháng, em bé vẫn chưa biết đạp.
Giản Ngọc do dự một lúc, từ nhỏ đến lớn anh đưa ra quyết định gì đều vô cùng kiên định, chỉ có lần này là anh vô cùng bối rối.
“Được rồi, nhưng khi kiểm tra phát hiện ra vấn đề gì thì phải lập tức phá bỏ.”
“Vâng, vâng, nghe anh hết. Em về phòng đây.” Lý Như Kiều cực kỳ mừng rỡ.
“Em đi đâu?”
“Về phòng em.” Lý Như Kiều nghi ngờ đáp.
“Vậy anh thì sao?”
“Hả?”
Lý Như Kiều không hiểu lắm, điều này khiến Giản Ngọc hơi buồn bực.
“Ngủ ở phòng này đi.” Giản Ngọc có vẻ hơi xấu hổ, nhưng lại cố gắng không dám để lộ ra ngoài.
“Ngủ ở đây?” Lý Như Kiều vẫn có chút chưa phản ứng lại.
“Bố mẹ em bé đương nhiên phải ở cùng nhau.” Giản Ngọc hắng giọng rồi đi vào phòng tắm.
“Bố mẹ em bé phải ở cùng nhau?” Lý Như Kiều cẩn thận ngẫm lại lời Giản Ngọc nói, đột nhiên che miệng cười.
Đúng rồi, sau này cô sẽ là người của đại ca, đương nhiên phải ở cùng nhau.
“Hi hi…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Như Kiều không khỏi đỏ lên.
Cả hai sửa soạn xong thì lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Đây là lần đầu tiên Lý Như Kiều ngủ khi có người ở bên cạnh, lần trước ở cùng Giản Ngọc, cô vừa mệt vừa đau, không quan tâm có người bên cạnh đã ngủ thiếp đi.
Giản Ngọc cũng là lần đầu tiên ngủ cùng người khác, lần trước anh uống nhiều rượu quá nên đã quên lâu rồi.
Hai người nằm cách nhau rất xa, cả hai đều mở to mắt nhìn lên trần nhà.
Lý Như Kiều lăn qua lộn lại không ngủ được, cô nhìn Giản Ngọc: “Đại ca, anh ngủ chưa?”