Chương
“Em cứ lăn qua lộn lại như vậy người khác ngủ thế nào được?”
Rõ ràng vì quá căng thẳng nên anh không ngủ được, thế nhưng lại đổ lỗi cho người khác.
Lý Như Kiều di chuyển, nhích lại gần Giản Ngọc.
“Em không ngủ được…”
Cô đã buồn ngủ lắm rồi nhưng lại không ngủ được, cảm giác này thật sự quá khó chịu.
Lý Như Kiều đột nhiên ngồi dậy nhìn Giản Ngọc: “Hay là đêm nay chúng ta làm chuyện kia đi?”
Giản Ngọc giật mình suýt phụt máu, sao cô nhóc này lại không biết xấu hổ thế chứ?
“Làm gì mà làm? Ngủ đi!”
“Lần trước em ngủ được nhưng lần này lại mãi không ngủ được!”
“Bây giờ em đã là phụ nữ có thai, không được nhắc đến chuyện này nữa. À, chuyện nguy hiểm như hôm nay nếu có lần sau anh sẽ đánh em!”
Lý Như Kiều lại phải nằm xuống, lè lưỡi.
Giản Ngọc giả vờ ngủ, Lý Như Kiều vẫn không ngủ được nên lén lén lút lút xuống giường, về phòng mình.
Vẫn là ngủ phòng mình thoải mái hơn.
Giản Ngọc không khỏi thở dài, xem ra hai người muốn ở cùng nhau phải mất một khoảng thời gian làm quen nữa mới được.
Buổi sáng vẫn là bốn người cùng ăn với nhau, nhìn ngoài mặt dường như không có gì khác thường, nhưng không ai nói gì.
Tô Lạc Ly nhìn Giản Ngọc rồi lại nhìn Lý Như Kiều.
“Anh à, anh có cần em chuyển đồ của Ớt Nhỏ sang phòng anh không?” Tô Lạc Ly cố ý nói đùa.
“Không cần.” Giản Ngọc lạnh lùng đáp.
“Thật sự không cần sao?” Tô Lạc Ly nhớ rõ ràng tối qua hai người đã cùng vào phòng Giản Ngọc sau đó không đi ra nữa, nếu đã chung sống hoà thuận thì nên ở cùng nhau.
“Sao em luôn lo chuyện của người khác thế? Lo cho chồng em đi được không?” Ôn Khanh Mộ lập tức phản đối.
Bởi vì mấy ngày nay Ôn Khanh Mộ cư xử không tốt nên Tô Lạc Ly không muốn để ý đến anh, tối đến càng không cho đụng vào khiến anh rất bất mãn.
Tô Lạc Ly gắp một miếng bánh cá vào đĩa Ôn Khanh Mộ: “Ăn cũng không chặn được miệng anh!”
“Em biết anh không thích ăn món này mà!” Ôn Khanh Mộ nhíu mày chán ghét.
“Người lớn không được kén ăn, anh phải làm gương cho con!” Tô Lạc Ly tức giận nói.
Ôn Khanh Mộ thở phì phò ăn bánh cá.
Giản Ngọc và Lý Như Kiều ở cùng nhau thật sự có hơi lúng túng, khi có người thì không sao nhưng khi không có ai, chỉ còn hai người họ thì lại cực kỳ gượng gạo.
Gần đây công việc của Tô Lạc Ly khá ít, phần lớn thời gian cô đều ở nhà với hai con trai.
Buổi tối Tam Tam đói bụng, Tô Lạc Ly đang định vào bếp làm canh trứng cho con thì thấy Giản Ngọc trong bếp.
Giản Ngọc đứng trước bếp, một tay cầm điện thoại, một tay khuấy thứ gì đó trong nồi.
Tô Lạc Ly dụi mắt, tưởng mình mộng du, Giản Ngọc biết nấu ăn?
“Anh đang làm gì vậy?”