Chương
“Quân tử nói mới tính, tôi đâu phải là quân tử, tôi là con gái mà!” Lê Thấm Thấm nghiêng đầu với vẻ ngây thơ đáng yêu.
Ôn Khanh Mộ có cảm giác mình bị trêu đùa. Không ngờ con nhóc chết tiệt này lại làm vậy với anh.
“Nếu chẳng phải lần trước tôi cứu cô, cô đã bị ai đó cưỡng bức rồi! Vậy mà cô thậm chí còn không biết cảm ơn?”
“Tôi biết cảm ơn chứ!” Lê Thấm Thấm lập tức nhào tới trước bàn của Ôn Khanh Mộ, “Anh đã cứu tôi hai lần, đây chính là duyên phận của chúng ta, cho nên tôi tới báo ơn đây!”
“Được, cô muốn báo ơn đúng không? Cô lập tức biến khỏi tầm mắt tôi, đừng để tôi phải nhìn thấy cô nữa!”
“Vậy thì tôi không làm được.” Lê Thấm Thấm chống cằm nhìn Ôn Khanh Mộ, “Tôi lấy thân báo đáp được không?”
Ôn Khanh Mộ trừng mắt nhìn Lê Thấm Thấm, rất khó tin được đây là lời của một cô gái mới hai mươi tuổi nói ra.
Nếu trước đây Tô Lạc Ly cũng thẳng thắn như cô ta, anh cần gì phải gặp nhiều trắc trở như vậy?
“Có phải anh xiêu lòng rồi không? Bà vợ kia nhà anh có gì tốt chứ? Không phải cô ta là một minh tinh sao? Ngực thì lép, dáng người chẳng bằng tôi, cũng không xinh đẹp, trẻ trung như tôi. Không phải là cô ta sinh cho anh một đứa con trai à? Nếu anh cho tôi cơ hội, tôi sẽ sinh cho anh tám đứa, mười đứa cũng không có vấn đề gì!”
Lê Thấm Thấm cười híp mắt nhìn Ôn Khanh Mộ.
“Nếu cô biết tôi đã có vợ, sao còn muốn lằng nhằng với tôi?”
“Tuy hoa thơm đã có chủ nhưng tôi cứ tới xới đất đấy! Bảo loại đàn ông như anh phải chung thủy thì không có khả năng, cho nên tôi chuẩn bị đào tường nhà vợ anh!” Lê Thấm Thấm không hề che giấu dã tâm của mình.
“Cô thích tôi như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi. Tôi đã thích anh từ lúc anh cứu tôi lần trước, vẫn luôn tìm anh nhưng không tìm được, cho đến khi anh và Tô Lạc Ly công bố đám cưới.”
Lê Thấm Thấm không khỏi trợn mắt nhìn trần nhà. Cô ta ngày đêm mong nhớ một người, đến khi tìm được thì mới biết anh đã kết hôn, khỏi nói cũng biết trong lòng cô ta tức giận tới mức nào.
“Cô còn nhỏ tuổi thì biết yêu là gì chứ! Tôi không muốn nói nhiều với cô. Tôi không thể ly hôn với Ly Ly cũng không thể cưới cô. Cô nên từ bỏ ý nghĩ này đi!” Ôn Khanh Mộ lấy ra một tập tài liệu tiếp tục phê duyệt.
Lê Thấm Thấm cũng không tiếp tục lằng nhằng nữa, “Vậy được rồi, chờ lúc nào anh đổi ý thì nhớ tới tìm tôi! Hoặc chờ tới lúc cuộc hôn nhân của anh bật đèn đỏ, hoan nghênh anh tới tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Lê Thấm Thấm nói xong cầm lấy điện thoại của Ôn Khanh Mộ. Anh vừa dùng điện thoại nên nó vẫn trong trạng thái mở khóa.
Cô ta thêm mình vào danh sách bạn bè trên điện thoại của anh.
“Tôi sẽ chặn số của cô.”
“Anh chặn số của tôi thì tôi sẽ add WeChat của vợ anh! Dù sao tôi cũng có số của vợ anh rồi. Anh không để ý tới tôi, tôi lại qua tìm cô ta, viết tắt của written by, tức là: do viếte viết tắt của written by, tức là: do viếte!” Lê Thấm Thấm không hề lo lắng Ôn Khanh Mộ sẽ chặn số của mình, nghênh ngang ra khỏi văn phòng.