Chương
Lần này Ôn Khanh Mộ thật sự gặp phải đối thủ khó chơi rồi.
Anh nhìn WeChat của mình đã thêm số của Lê Thấm Thấm, muốn chặn lại không thể không cân nhắc.
Nhỡ Lê Thấm Thấm thật sự đi tìm Tô Lạc Ly thì làm thế nào?
Anh vẫn nên tự mình giải quyết chuyện này.
Buổi tối Ôn Khanh Mộ về nhà vẫn luôn có vẻ khác thường, không biết phải giải thích với Tô Lạc Ly thế nào. Cô cũng có vẻ khác thường vì còn mải suy nghĩ về cái quần lót kia.
“Ly Ly…” Ôn Khanh Mộ nằm trên giường thật sự không ngủ được, lật người khoác tay lên trên lưng Tô Lạc Ly.
“Chuyện gì vậy?”
“Anh có chuyện muốn nói cho em biết nhưng em không được giận đấy.” Ôn Khanh Mộ muốn tiêm một mũi dự phòng trước.
“Anh nói đi.” Lẽ nào anh ấy muốn khai thật với mình về chuyện ngoại tình? Tô Lạc Ly nghĩ thầm.
“Vậy em phải hứa với anh là không thể tức giận đã.”
“Em không tức giận, anh nói đi.” Tô Lạc Ly xoay người, đối mặt với Ôn Khanh Mộ.
“Em còn nhớ cô gái mà năm đó em giận anh chạy tới bãi biển Tình Nhân suốt mấy ngày, sau đó anh đi tìm em lại nhận nhầm người, tưởng em muốn tự sát mới cứu lên không?”
Tô Lạc Ly cố gắng nhớ lại, dù sao chuyện này cũng đã qua lâu rồi.
“Em nhớ.”
“Cô gái lần trước đến tìm anh chính là cô ta! Cô gái đó đúng là âm hồn không tan!”
Tô Lạc Ly cũng không biết phải nói thế nào nữa. Không ngờ cô gái trước đây trời xui đất khiến cứu lên lại thành tình địch của mình bây giờ?
“Chẳng phải lần trước anh nói với em là cô ta và anh uống rượu, nếu cô ta thua sẽ không dây dưa với anh à? Nhưng con nhóc xảo quyệt đáng chết đó nói không giữ lời! Không ngờ cô ta lại tới tìm anh, còn add WeChat của anh!”
Ôn Khanh Mộ nói rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra.
“Cô ta uy hiếp anh, nói nếu anh dám chặn số của cô ta thì cô ta sẽ tới tìm em. Cho nên anh phải nhắc nhở em trước, nếu cô ta tới tìm em nói linh tinh thì em đừng để ý tới cô ta.”
“À, hóa ra có chuyện như vậy à? Anh nói xong chưa?”
“Anh nói xong rồi.”
Nhưng anh còn có chuyện quan trọng chưa nói ra. Điều Tô Lạc Ly quan tâm là rốt cuộc hai người bọn họ có xảy ra chuyện gì không? Rốt cuộc chiếc quần lót trong xe kia là thế nào!
“Ngày đó hai người uống rượu không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không, chắc chắn là không, anh thề với trời!”
“Có phải cô gái kia uống say rồi làm loạn không?” Nếu cô ta uống say làm loạn cũng rất có khả năng cởi quần áo, như vậy còn có thể giải thích được.
“Không có, cô ta say giống như một bãi bùn nhão, còn chẳng thể nói chuyện rõ ràng nữa.”
Ôn Khanh Mộ vừa trả lời như vậy, Tô Lạc Ly lại càng thấy kỳ lạ hơn. Rốt cuộc cái quần lót này là sao?
Ôn Khanh Mộ đang nói dối à? Sao anh ấy lại lo lắng cô gái kia đến tìm mình chứ? Rốt cuộc anh ấy đang sợ cái gì?
“Chồng, anh cảm thấy điều quan trọng nhất khi hai vợ chồng sống chung với nhau là gì?”