Chương
Ngoài cửa lại có tiếng gõ cửa, “Cậu chủ, cậu chủ nhỏ lại không chịu ăn gì, hình như còn hơi bị tiêu chảy.”
Đây là câu mà Ôn Khanh Mộ không muốn nghe thấy nhất.
“Cửu Cửu, con nhớ kỹ cho bố, mẹ mới là người tốt với con nhất trên đời này, không còn bất kỳ ai khác cả! Con có thể không hiểu, thậm chí con có thể không thích mẹ nhưng nhất định phải tôn trọng mẹ! Bởi vì mẹ là người đưa con đến với thế giới này! Con tự suy nghĩ kỹ đi!”
Ôn Khanh Mộ nói xong câu cuối cùng thì vội vàng ra khỏi phòng, đến xem Tiểu Thất thế nào.
Cửu Cửu đứng ở trong phòng, cô bé cảm thấy không biết phải làm sao, hôm nay Ôn Khanh Mộ thật sự khiến cô bé rất sợ hãi.
Qua một lúc lâu sau thì có người mở cửa phòng ra, Tam Tam thò đầu vào.
“Cửu Cửu?”
“Anh trai!” Cửu Cửu nhanh chóng chạy đến ôm lấy Tam Tam và bật khóc.
Trên người Tam Tam đầy mùi thuốc nước, bởi vì vụ đánh nhau mà mấy hôm trước cậu bé bị bố đánh, trường học cũng để cậu bé về nhà tự kiểm điểm, mấy hôm nay cậu bé đều ở trong nhà. Cũng bởi vì Ôn Khanh Mộ thật sự rất bận nên không quan tâm đến cậu bé.
“Bố mắng em à?” Tam Tam xoa đầu Cửu Cửu với vẻ cưng chiều, cậu bé biết Ôn Khanh Mộ không thể nào đánh Cửu Cửu, cùng lắm thì chỉ mắng cô bé mà thôi.
Cửu Cửu tủi thân mếu máo, nhìn người duy nhất mà mình có thể dựa vào lúc này, “Vâng, bố hung dữ lắm.”
“Em đã làm sai chuyện gì?”
“Em nói đổi mẹ thì bố lập tức nổi giận, bố rất hung dữ.”
Tam Tam không khỏi thở dài, cậu bé lấy khăn giấy ra và lau nước mắt cho Cửu Cửu.
“Em nói đổi mẹ thì đương nhiên bố sẽ tức giận rồi! Sao có thể đổi mẹ được chứ? Mẹ dạy bảo em là bởi vì muốn tốt cho em, mà em thì luôn khiến mẹ tức giận.”Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ ngưng lên tại web và tập trung lên tại áp nhé.
“Nhưng, nhưng…” Cửu Cửu lắp bắp từ “nhưng” một lúc lâu mà vẫn không biết có thể nói gì.
“Làm gì có nhiều ‘nhưng’ như vậy, mẹ chúng ta là người mẹ tốt nhất trên thế giới này.”
Cửu Cửu đột nhiên cảm thấy chỉ có lẻ loi một mình cô bé ở một phe, “Anh thực sự cảm thấy mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới sao?”
“Đương nhiên rồi, sau này em không được nói những lời như vậy nữa, biết chưa?”
“Vâng.” Cửu Cửu gật đầu với vẻ tủi thân.
Tình huống của Tiểu Thất không nghiêm trọng lắm, vì bị viêm phổi phải truyền chất kháng sinh, dẫn đến việc dạ dày khó chịu nên mới có triệu chứng tiêu chảy, nhưng Ôn Khanh Mộ vẫn không dám coi thường, anh lại trông nom Tiểu Thất suốt hai đêm.
Cuối cùng thì tình hình của mọi người trong nhà cũng chuyển biến tốt đẹp.
Sáng nay khi tỉnh dậy, Ôn Khanh Mộ cảm thấy rất đau đầu, vừa vén chăn lên và xuống giường thì lập tức hắt hơi một cái, anh chỉ cảm thấy cơn nặng đầu ngày càng nghiêm trọng hơn.
Anh cho rằng chỉ là do mình nghỉ ngơi không tốt nên cũng không chú ý lắm. Lúc ăn sáng anh không có khẩu vị gì cả, mới ăn mấy miếng đã đến công ty. Bởi vì hôm qua anh răn dạy Cửu Cửu nên hôm nay cô bé không đòi đến công ty cùng anh nữa.
Anh vừa vào phòng làm việc thì Doãn Cẩn đã đến báo cáo công việc, anh ta phát hiện sắc mặt của Ôn Khanh Mộ rất không ổn.
“Sếp Ôn, trông sắc mặt của anh rất tệ, anh khó chịu trong người sao?”