Ôn Khanh Mộ dùng một tay đỡ đầu, anh có cảm giác nếu mình không đỡ thì đầu như sắp rơi xuống vậy.
“Đầu óc choáng váng, có lẽ là do không nghỉ ngơi tốt”
Vừa dứt lời, Ôn Khanh Mộ lại hắt hơi một cái, anh lấy khăn giấy ra lau mũi.
“Sếp Ôn, có phải anh bị sốt rồi không? Hình như mặt anh hơi đỏ”
“Bị sốt?”
Ôn Khanh Mộ chưa bao giờ cảm thấy rằng có một ngày từ này sẽ xuất hiện trên người mình, trước đây anh đã từng lấy cớ bị sốt để lừa gạt Tô Lạc Ly một lần, nhưng tiếc là đã bị cô phát hiện.
Doãn Cẩn nhanh chóng tìm được nhiệt kế, sau khi kiểm tra thì đúng là Ôn Khanh Mộ bị sốt, ba tám độ hai, không tính là sốt cao.
Vì buổi sáng còn có cuộc họp nên anh chỉ uống một ít thuốc hạ sốt, sau đó gắng gượng chịu đựng.
Ra khỏi phòng họp, Ôn Khanh Mộ lê cơ thể mệt mỏi, sau khi thuốc hạ sốt mất đi hiệu lực thì cảm giác nặng đầu lại quay lại. “Sếp Ôn, công việc buổi chiều không gấp, anh có thể lùi lại, hay là anh về nhà nghỉ ngơi một chút đi?”
Về nhà?
Ôn Khanh Mộ không muốn về lắm, chuyện trong nhà càng rối tung cả lên, e rằng anh cũng không được nghỉ ngơi tốt.
“Tôi nghỉ ngơi một chút ngay trong phòng làm việc là được, có chuyện gì khẩn cấp thì cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào”
Ôn Khanh Mộ không ăn cơm trưa, anh chỉ nằm nghỉ ở phòng nghỉ ngơi trong phòng làm việc. Sau khi ngủ một giấc, anh cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, trong người rất khó chịu.
Lần đầu tiên anh cảm thấy bị bệnh khó chịu như vậy.
Dưới sự giày vò liên tiếp của bọn nhỏ, rốt cuộc Ôn Khanh Mộ cũng không chịu đựng được nữa mà đổ bệnh.
Lúc này anh bắt đầu thấy nhớ Tô Lạc Ly rất nhiều.
Anh cầm điện thoại lên thì không thấy có tin nhắn nào từ Tô Lạc Ly cả, bởi vì quá bận nên mấy ngày nay anh đều không lướt xem trang cá nhân. Khi mở trang cá nhân của Tô Lạc Ly ra, anh phát hiện người phụ nữ này đang chơi rất vui vẻ ở Thái Lan.
Anh mở nhật ký trò chuyện với Tô Lạc Ly, hình như lần nói chuyện gần đây nhất là hơn một tháng trước.
“Vợ ơi, anh nhớ em” Anh rất không có tiền đồ mà gửi cho Tô Lạc Ly một tin nhắn. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà
Ở Thái Lan xa xôi, Tô Lạc Ly đang mặc áo tắm nằm trên bãi biển, cô ăn hoa quả và uống nước dừa, nhìn sóng biển cách đó không xa.
Cô đã đến Thái Lan khoảng gần mười ngày. Dựa theo ý kiến của Mạnh Gia Gia, hầu như ngày nào cô cũng đăng ảnh mình chơi đùa lên trang cá nhân, chỉ tiếc là người đàn ông nào đó không hề phản hồi gì cả!
Dù gì thì cô cũng là một người mẹ có trách nhiệm, đến ngày thứ hai cô đã thấy nhớ con mình rồi.
Nếu không phải là vì Mạnh Gia Gia vắt hết óc để cô thư giãn, thì có lẽ cô đã không có tiền đồ mà quay về rồi.
Mạnh Gia Gia chậm rãi chạy lại đây và ngồi bên cạnh Tô Lạc Ly.
“Nghĩ gì vậy? Để chị đoán xem, em lại nhớ chồng con rồi à?” Tô Lạc Ly mỉm cười ngượng ngùng, “Đã nhiều ngày như vậy mà anh ấy cũng không để ý tới em”
“Vậy em cũng đừng quan tâm anh ta! Mặc kệ họ đi!”