Đúng lúc này thì điện thoại của Tô Lạc Ly có thông báo. Nhìn thấy tin nhắn của Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly lập tức cảm thấy không ổn.
“Không ổn rồi, chị Gia Gia, em phải Mạnh Gia Gia vội vàng cướp điện thoại của Tô Lạc Ly, nhìn thất tin nhắn của Ôn Khanh Mộ trên màn hình, cô ấy lại ném điện thoại cho Tô Lạc Ly.
“Lạc Ly, chị nói em nghe này, chỉ một câu “anh nhớ em như vậy mà em đã mềm lòng rồi! Dù sao cũng phải để anh ta nói lời tốt đẹp trước thì em mới trở về chứ? Mới như vậy mà em đã đầu hàng rồi, chẳng có tiền đồ gì cả! Thảo nào chồng em lại có thể kiểm soát eml”
“Không phải, nhất định là anh ấy có chuyện, hoặc là đám trẻ đã gây họa, hoặc cũng có thể là chính anh ấy đang gặp rắc rối” Mạnh Gia Gia lại cầm lấy điện thoại di động của Tô Lạc Ly, nhưng không tìm thấy manh mối gì.
“Chỉ một câu nói này mà sao em đoán ra được?”
“Nếu anh ấy nhớ em thì ngay ngày đầu tiên anh ấy đã nói cho em biết, hoặc là ba bốn ngày sau rảnh rõi hơn thì anh ấy nhất định sẽ nói với em. Ngay từ đầu anh ấy không nói nhất định là vì nghĩ rằng để em ra ngoài chơi cũng tốt. Nhưng qua nhiều ngày như vậy lại đột nhiên nói nhớ em, điều đó chứng tỏ rằng anh ấy không thể chịu đựng được nữa”
Tô Lạc Ly nhìn dòng chữ trên điện thoại và phân tích.
“Chị không tin!” Mạnh Gia Gia bĩu môi, cô ấy cảm thấy Tô Lạc Ly đang tự tìm cớ để thoát khỏi tình cảnh khó xử.
“Tùy chị vậy, con người của anh ấy chính là như vậy, em phải lập tức đặt vé máy bay về nhà”
Mạnh Gia Gia không biết phải làm sao, dù sao cũng đã ra ngoài nhiều ngày như vậy, đã đến lúc phải về rồi.
Tại hoa viên Crystal.
Sau khi tan làm, Ôn Khanh Mộ về nhà, anh không ăn cơm tối mà dứt khoát trở về phòng. Lúc chuẩn bị ra về, Doãn Cẩn liên tục nhắc nhở anh rằng thuốc hạ sốt chỉ là thuốc làm giảm cơn sốt chứ không chữa trị tận gốc, anh vẫn cần đến bệnh viện để khám mới được.
Đến bệnh viện?
Đùa đấy à! Ôn Khanh Mộ anh sao có thể đến bệnh viện được? Hơn nữa mỗi khi Tiểu Thất bị bệnh đều phải tiêm và truyền dịch, anh không thể chịu đựng được. Hơn nữa thực chất trong lòng anh cảm thấy đây là một chuyện vô cùng mất mặt.
Trước khi đi ngủ anh lại uống thêm một viên thuốc hạ sốt, sau đó Ôn Khanh Mộ ngủ thiếp đi.
Tô Lạc Ly trở về lúc nửa đêm, lúc đó ngoại trừ một vài người giúp việc đang trực ca ra thì những người khác đều đã ngủ say. Người giúp việc thấy Tô Lạc Ly đã về thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng bước tới giúp Tô Lạc Ly xách vali.
“Mợ chủ, cuối cùng mợ cũng về rồi!”
Vừa nghe thấy câu này, Tô Lạc Ly đã biết trong khoảng thời gian mình đi vắng, chắc hẳn trong nhà đã gặp chuyện khó khăn. “Có phải ở nhà đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Người giúp việc kể lại cho Tô Lạc Ly tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong những ngày này. Đầu tiên là Tiểu Thất bị ốm, sau đó là Tam Tam gặp rắc rối ở trường học, cộng thêm Cửu Cửu lại quấn lấy Ôn Khanh Mộ. Quả thực là khiến Ôn Khanh Mộ bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán.