Chương
Cố Ngọc Vy nghe điều này thì hơi xúc động.
“Nhưng … nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt cho cơ thể, sau này vẫn phải kiểm chế, nếu như phải nhập viện thì rất tệ”
“Sao em lại chung một cái nết như Nguyên Doanh vậy?”
Cổ Thành Trung bất lực nhìn sang.
Cố Ngọc Vy cười và nói: “Vậy sao? Em cũng chẳng còn cách nào khác? Ai bảo bọn em là một đôi?”
“Sông có khúc, người có lúc, hai đứa vẫn chưa phải chính thức đâu mà sao em tích cực vậy?”
“Em và anh ấy không quan tâm đến điều đó, chỉ cần bon em hiểu nhau là được. Tình cảm nam nữ lãng man bọn em có, mà tình anh em trượng nghĩa giúp đỡ nhau bọn em cũng có. Bọn em là đối tác làm việc hợp nhau nhất, cũng là một cặp trai xinh gái đẹp giúp đỡlẫn nhau trong cuộc sống bình thường, như thế không phải rất tốt sao?”
“Thực ra em cũng không có nhiều tham vọng lắm, Em cũng chỉ muốn làm một người phụ nữ nhỏ sau lưng anh ấy. Nếu anh ấy cần em xuất hiện thì đương nhiên em phải là một đầu sĩ. Nếu anh ấy không cần thì em là một người vợ bình thường thôi.”
“Nguyên Doanh không biết đã tích bao nhiêu phúc mà kiếp này mới gặp được một người chung tình như em.”
“Đúng vậy, không biết kiếp trước anh ba cũng tích được bao nhiêu phúc mà kiếp này mới gặp được một cô vợ nhỏ như hoa như ngọc vậy. Anh xem, ở cạnh anh thì áp lực nhiếu thế nào, ăn một chút thôi cũng bị người khác nói này nói kia. Nếu như anh công khai mọi chuyện ra thì chắc cô ấy chết chim trong nước bọt của người khác mất.”
“Anh thì không sao chứ người chịu cực khổ là Hứa Trúc Linh.”
“Anh biết điều đó.”
Giọng nói của Cổ Thành Trung rất thấp, về mặt anh cũng rất nghiêm túc,
Anh muốn bảo vệ cô một cách chu toàn nhưng không có bức tường nào mà không lot gió. Chuyện haingười ở bên nhau con chưa công khai mà đã nhiều song gió như vậy roi,
Nếu không phải có sự giúp đo của nhà họ Ngôn, giúp địa vị của cô trở nên cao hơn thì sợ sau này quãng đường của hai người còn khó đi hơn.
“Anh luôn cảm thấy minh nợ cô ấy quá nhiều và anh muốn dùng cả cuộc đời mình để bù đắp”
Cổ Thành Trung khẽ nói.
“Hy vọng con đường về sau sẽ tốt hơn, cũng không biết cô ấy có thể kiên trì được không nữa. Nếu … cô ấy sợ hãi và muốn bỏ chạy thì làm sao?”
“Anh cũng không biết.”
Cố Ngọc Vy không khỏi cảm thấy kinh ngạc khi nghe thấy bốn chữ này.
Hiểm khi cô thấy anh cô bối rối như vậy.
“Trước đây, đã có lần anh để cô ấy đi. Anh nghĩ như thế là mình đã được giải thoát nhưng sự thật đã chứng minh là anh rất ích kỷ, anh chỉ mong có thể giữ cô ấy bên minh cả đời.”
“Anh ba, từ trước đến giờ anh vẫn là một người rất thông minh, trăm trận trăm thắng nhưng sao đừng trước một cô gái anh lại trở nên mất tự tin như vậy?”
“Gặp phải cô ấy thi tất cả sự thông minh của anhgắn như biển mất hết cả. Anh không buông giáp đấu hàng đã là quá may rói”
Khi Có Thành Trung nhắc tới Hứa Trúc Linh, khóe miệng anh không khỏi cong lên thành một nụ cười nhẹ, những đường nét trên khuôn mặt anh đều bị xóa nhòa, cả con người trở nên vô cùng dịu dàng.
Một người cứng rắn như anh cũng có lúc tro nên dịu dàng như thế.
“Anh à, nếu anh thật sự muốn bào vệ cô ấy một cách chu toàn, thì anh phải tạo dựng được thể lực của riêng mình. Để thân phận của Hứa Trúc Linh lên cao đến mức người khác không või tới được thì tất nhiên những người đó cũng không dám ăn nói linh tinh.”
“Anh biết rồi, có lẽ nhà họ Hứa không được nữa rồi, bây giờ chi còn biết trông cậy vào nhà họ Ngôn.”
“Nhà họ Ngôn đúng là sẽ giúp anh chuyện này, nhưng bọn họ cũng có lòng riêng, bọn họ muốn Hứa Trúc Linh và con trai nhà họ ở cạnh nhau. Chi sợ lại phản tác dụng.”
“Anh tin cô ấy. Có Thành Trung mim cuoi, nói: “Anh tin cô ấy sẽ không rời bỏ anh. Cô ấy đã không rời bỏ anh khi anh xấu xí và nghèo nàn nhất. Bây giờ anh ở trên cao như vậy thì anh cũng sẽ không từ bỏ cô ấy. Những chuyện này anh chỉ có thể âm thẩm ra tay, HứaTrúc Linh không muốn nhận ân tinh của nhà họ Ngôn, anh cũng không muốn cô ấy có gánh nặng tâm lý
“Anh đúng là dành hết tâm sức cho chuyện này. Em không thông thao chuyện kinh doanh nên không thể giúp đỡ anh. Anh cả cũng nhất định không chịu ngôi cho chết. Mấy năm nay, anh ta đều coi anh như cái gai trong mắt, anh ta nhất định không để cho Hứa Trúc Linh một bước lên mây dễ dàng như vậy. Anh lấy một người vợ manh mẽ như vậy, lại còn thêm quan hệ với nhà họ Ngôn nữa. Chẳng lẽ anh quên mất trước đây anh cả đã làm những gì sao?”
Nghe thấy vậy, Cố Thành Trung như biến thành một con người khác.
Anh nheo mắt lại, siết chặt chiếc cốc trong tay.
Anh hung hăng nheo mắt, nằm tay chiếc cốc, vô thức siết chặt.
Trong sâu thẳm đôi mắt của anh đang có sóng làn cuộn dâng Đôi môi mỏng lạnh lùng mím lại thành một đường,
đường nét khuôn mặt cũng vì thể mà trở nên sắc hơn,
Trong phút chốc Cố Ngọc Vy càm thấy Có Thành Trung hình như đã trở thành địa ngục Tu La, cà người trân ngập sự thủ địch đáng sợ, đến mức có thể ăn tươi nuốt sống người khác.Trái tim Cố Ngọc Vy run lên, có đã động đến chỗ đau của anh ba mình.
Cô vội vàng đưa tay ra bất lấy tay anh: “Anh đứng dùng sức nữa, như thể sẽ làm anh bị thương đấy.”
Trên thành chiếc cốc xuất hiện những vết nứt nhỏ, nếu cử tiếp tục như vậy thì e rằng nó sẽ vỡ mất.
Nghe vậy, Cô Hàn Trung đau lòng nhằm mắt lại, rồi lại bình tĩnh mờ mắt ra. Tất cả trở lại bình thường,
giống như những gì cô vừa trông thấy chi là ảo giác.
Anh thả tay ra, chất lòng trong ly tử tử chày ra nhuộm đỏ cả mặt bàn, giống như một vũng máu vậy.
“Anh làm em sợ rồi.”
“Không.” Cố Ngọc Vy khẽ lắc đầu: “Em biết mấy năm nay anh ba cũng không hạnh phúc. Em là con gái, lại chi là con nuôi nên anh cà không để phòng em. Nếu như em có liên quan gì tới công ty của gia đình thì nhất định không được yên. Vậy nên em mới chọn một chuyên ngành khác là làm bác sĩ quân y.”
“Nhưng em và Nguyễn Doanh ở bên nhau, lại có quan hệ với nhà họ Bạch, chỉ sợ lại làm chuyện bàn tán cho người khác. Dã tâm của anh cả quá lớn, nhất định không cho em phát triển lên. Cho dù em là con gái cũng không được. Anh ấy… quá da nghi nên không chấp nhận ai khác mình, thậm chỉ đó là anh em ruộtCố Ngọc Vy nói nhỏ.
Cổ cảm ơn ông chủ đã nhận nuôi cô để cô không phải ở trong cô nhi viên rối sau đó sống cuộc đời trôi nổi.
Những âm mưu tranh đấu trong nhà họ Có khiến cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi,
Ngay sau khi anh hai và anh ba rời đi, cô cũng tự xin những trường nội trú.
Cô không thích về nhà, cũng không muốn về nhà để nhìn thấy bộ mặt đáng sợ của anh cả.
Lúc chọn chuyên ngành đại học, cô không dám chọn tài chính, vì sợ anh cả sẽ nghĩ rằng cô muốn chống đối.
Mấy năm qua cô cũng sống trong run rẩy sợ hãi. Gia đình nhà họ Cổ… quá phức tạp, có quá nhiều con dao được giấu sau lưng mọi người.
“Em nghĩ ai là cánh tay phải của anh cả?” Cố Ngọc Vy nghe vậy thì suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vợ của anh ấy là La Nhã Lan và cả phó chủ tịch hội đồng quản trị. Vị trí phó chủ tịch hội đồng quản trị rất quan trọng Ngoài bố ra thi chi có người đó là có thâm niên nhất. Ngoài ra còn có chị dâu, chúng ta không thể coi thường thân phận của chị ấy được. Bố của chị ấy cũng từng là nhân viên cao cấp, vậy nên anh cà bắt đầu bấtcử dự án nào mà có được sự đồng ý của hai người đó chứng tỏ không đơn giản
“Chúng ta cử làm từ từ, phải chặt đứt cánh tay phải của anh ta đã.”
Cố Thành Trung nói nhỏ.
“Anh có ý tưởng rối sao?”
“Um, nhưng anh không thể nói cho em biết, anh phải từ từ suy nghĩ, tốt nhất em cũng không nên dính vào chuyện này.”
“Em tin anh ba, nhưng… anh ba, anh thật sự tin là do anh cả nhúng tay vào sao? Anh hai anh ấy..”
Cô Ngọc Vy nói đến đó thì không nói được tiếp nữa.
Đây là lý do khiến Cổ Thành Trung luôn muốn đối phó với anh cà của mình. Không chỉ để bảo vệ bàn thân mà còn để trả thù cho anh hai.