Chương
“Em nghĩ anh ba sẽ lừa em à?”
Cô Ngọc Vy nghe vậy thì thẩm cảm thấy hơi tuyệt vong
Mặc dù cô và anh cả không thân nhưng cô cũng không muốn nhìn hai anh em ruột tàn sát lẫn nhau như vậy. Nhưng nếu anh cả ra tay trước thì đúng là đang ép anh ba phản kháng lại,
“Mặc dù anh cả không tham gia trực tiếp vào chuyện đó, nhưng anh chắc chắn là anh ta đã nhúng tay vào. Yên tâm, dù là hung thủ hay đồng lõa thì anh đều không tha đâu.”
“Anh ba… anh làm vậy vì anh hai à? Đáng không? Chuyện này chẳng khác gì là đang đánh cược. Anh phá anh cả, người chịu tổn thương nhiều nhất chính là bố, mà tài sàn bị tổn thất nhiều nhất cũng chính là cơ nghiệp nhà họ Cố. Bây giờ anh cả và anh đang ngang tài ngang sức, chắc chắn sẽ là hai bên cùng chết đay!”
“Anh hai bảo vệ anh… nên mới chết”
Cố Thành Trung ngập ngừng, giọng nói phangphát về bị thương.
Mặc dù đây là chuyện của nhiều năm trước, nhưng nó vẫn luôn hằn sâu trong lòng anh. Anh không thể vượt qua nỗi cửa hài tâm lý của bàn thân.
Anh chỉ ước khi đó người chết chính là mình.
Lúc đó anh hai và Ôn Thanh Hoàn cũng đã chọn xong ngày cưới, Thanh Hoàn còn mang thai.
Chi đợi đến lúc anh ấy quay về Đà Nẵng để thông bảo mọi chuyện cho bổ thôi, nào ngờ lại xảy ra vụ nổ trên du thuyền.
Anh hai đã đưa chiếc phao cuối cùng cho anh rối đẩy anh xuống biển.
Sau đó du thuyền bốc cháy, cơ thể anh ấy cũng bị ngọn lửa nuốt trọn.
Có lẽ, mãi đến khi chết đi thì anh cũng không thể quên nổi cảnh tượng hôm đó.
Cuối cùng du thuyền đã nổ tung, chẳng còn chút hài cốt nào.
Cố Thành Trung muốn tìm thi thể của anh trai về, để anh có thể về lại nơi chôn nhau cắt rốn nhưng lại không thể làm nổi, Đây là chuyện hết sức đau lòng.
Người anh em ruột thịt của mình lại chết vì bàn thân mình, để lại vợ con sống ngày này qua thàngkhác trong niềm thương nhớ khôn nguôi.
Anh nợ anh hai rất rất nhiều,
Cô Ngọc Vy nghe vậy cũng rơi vào im lặng, chủ để của hai người bỗng trở nên đau thương hơn hẳn.
Cổ Thành Trung lại rót thêm một chén rượu mạnh, ngửa đầu uống can.
Vài chén liên tiếp như vậy, Cố Ngọc Vy cũng
không khuyên anh dừng lại, vì cô biết là minh có khuyên cũng chẳng ăn thua gi.
Chuyện này là nút thắt trong lòng Cổ Thành Trung, mãi không thể gỡ ra nổi.
Những người uống rượu như vậy thường rất dễ say.
Uống xong hai chai rượu brandy tinh khiết, Cố Thành Trung cũng bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Cố Ngọc Vy thấy anh uống cũng nhiều rồi nên càn lại: “Về đi, Trúc Linh đang đợi anh.” Cố Thành Trung còn muống uống thêm, nhưng
nghe cô nói vậy thì do dự một lúc rồi đặt ly rượu xuống rồi.
“Anh ba, nếu ngày ấy anh chết thì anh sẽ không gặp được Hứa Trúc Linh đâu”
“Du không gặp được anh thi kiếu gì cô ấy cũng sẽtim được một người yêu mình, cung nhau đi hết cuộc đời này. Anh thà rằng… cô ấy không gặp được anh, thả rằng anh hai côn sống.”
Cố Ngọc Vy nghe vậy thi yên lặng.
Xem ra… chấp niệm của anh ba vẫn rất sâu.
Cô diu Cố Thành Trung về phòng.
Hứa Trúc Linh cũng đã tinh lại, thấy anh uống say khướt, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại uống thành ra thế này?”
“Tôi và anh ba nói chuyện phiếm, không nhịn được
nên uống hơi quá chén, để tôi đi chuẩn bị canh giải rượu.”
“Ừ, để tôi ở lại chăm anh ấy.”
Hứa Trúc Linh cởi giày, cời quần áo ra cho Cố Thành Trung, sau đó tổn hết sức lực mới có thể kéo anh lên giường.
Trời ạ… sao lại nặng vậy chứ, anh giảm béo đi.”
Có Thành Trung nghe thấy giọng cô, không nhịn được mà nắm tay cô lại, ôm cô vào lòng.
“Em dang nói xấu anh.”
“Hà, anh không say à, vậy mà vẫn để em vật lộn từ này đến gio””Đúng là lúc năy anh bị say, nhưng bây giờ khá hơn rối, thuốc giải rượu của anh dang có tác dụng rói này”
Thuốc giải rượu của anh chính là Hứa Trúc Linh.
Hứa Trúc Linh thở phì phi, trừng mắt với anh: “Anh không cho em uống rượu và cuối cùng lại say đến mức này, quá đáng thật đấy! Đúng là cho quan phóng hòa nhưng lại không cho dân thường đốt đèn mà!”
Cô vừa nói dứt câu thì bắt ngờ Cố Thành Trung nhào lên hôn cô.
Hứa Trúc Linh không thể phản kháng lại nổi, cộng thêm mùi rượu nồng nặc trên người anh, cô ngửi một lúc rồi cũng cảm thấy cả người nóng lên, đầu óc choáng váng.
Cổ nghĩ… hình như mình cũng say rồi, nếu không thì sao đầu óc lại choáng váng, mất hết cả lý trí. Chẳng hiểu sao cô lại… đảm chim trong nụ hôn này, không thể kiểm soát nổi bản thân nữa.
Lúc này, người nào đó đang chuẩn bị canh giải rượu ở bếp thì rùng hết cả mình.
“Cô chủ, cô sao vậy ạ?” Người giúp việc quan tâm
“Tôi đang run, da gà trên người tôi nổi hết lên rói, hỏi.chết mẹ, tôi quên tắt tai nghe rói.”
Khà năng thu tiếng của mạch thu tiếng này rất tốt, Có Ngọc Vy còn nghe ro rang mạch được cả tiếng nói chuyện giữa hai người, ngay chết mất!
Cô Ngọc Vy vội vàng tháo tai nghe ra, mäi đến lúc
này cỗ mới cảm thầy dễ chịu hơn một chút. Co so so mặt, má cô nóng rực lên, chắc hẳn bây giờ mặt cô đang đỏ lựng lên rồi.
Cô và Nguyễn Doanh quen biết nhau từ thời đại học đến giờ cũng phải tám chín năm rồi, từ hối quen nhau, mến nhau đến giờ là yêu nhau nhưng cà hai chưa bao giờ triển miên với nhau đến mức này.
Trước giờ Cố Ngọc Vy và Nguyên Doanh ở cạnh nhau lúc nào cũng rất nghiêm chỉnh, chưa bao giờ đưa tay đi chơi xa cả.
Tính ra tốc độ của anh hai nhanh thật đấy, tính đến bảy giờ mới có mấy tháng thôi mà đã nắm tay rồi, hôn rối, ôm rồi, kể ra nếu không phải là Hứa Trúc Linh vẫn còn nhỏ thì có khi còn làm cả chuyện kia rối ấy chứ…
Hấy, tốc độ của Cố Ngọc Vy đúng là quá chậm rói, phải tăng tiến độ lên mới được.
Sau đó Hữa Trúc Linh đã nhận được điện thoại Của Có Ngọc Vy, cô ấy nói là sẽ không dưa canh giảirượu lên nữa, sợ quấy rầy chuyện tốt của hai người.
Lúc này Hứa Trúc Linh mới nhở dến chuyên tai nghe, đò bừng mặt lên.
“Ay… Xin lỗi, tôi.. tôi quên mất.”
Hứa Trúc Linh ngại ngùng nói.
“Ây da, còn trẻ tốt thật đẩy, tinh thần phấn chấn hừng hực, mạnh mẽ thật đấy!”
“Rõ ràng là… do anh ba nhà cậu dở trò mà!” Hứa Trúc Linh vô tội nói.
“Anh ba nhà tôi cũng lớn tuổi rồi, cũng không biết xấu hổ là gì, sao tôi quan tâm anh ấy chứ? Giờ tôi biết cách đối phó với Nguyên Doanh rồi, cảm ơn hai người đã làm mẫu cho tôi.”
“Nói vậy là sao?”
Hứa Trúc Linh vẫn còn chưa hiểu phần đấu đuôi câu chuyện thì Cô Ngọc Vy đã cúp điện thoại,
Lúc này thì Cổ Thành Trung ngủ không ngon giấc chút nào.
Trong md, cành tượng bốn năm trước lại hiện ra.
Vốn dĩ bọn họ đã định đi máy bay, nhưng không ngờ chuyến bay đó lại bị hủy. Họ đành phải chuyển sang đi bằng du thuyền, dù sao thì cũng chỉ mất nửangày mà thôi.
Không ngờ trên du thuyền lại xuất hiện một tai nạn bất ngờ có may vị khách không mời mà đến.
Du thuyền bị gài bom, những người kia thi cám sủng để giết người, mục đích của họ là phải giết chết bọn họ bằng được.
Có Thiện Linh đã quyết tâm ở lại, giữ chân những người kia lại để cho Cố Thành Trung có thời gian để rời di.
Anh đã thành công tránh được một kiếp, nhưng..
“Đừng mà!”
Cô Thành Trung lại phải trở mắt ra nhìn Cổ Thiên Linh đứng tại boong tàu, xung quanh anh ta là một biển lửa, một ngọn lửa lớn liềm đến, nuốt chửng anh ấy, rồi sau đó còn có một tiếng súng lớn,
Nhanh chóng và dữ dội.
Thậm chí Có Thành Trung còn thấy được cả ánh mắt tuyết vọng trong mắt anh hai, bàn thân anh ấy cũng không muốn chết.
Nhưng thà vậy còn hơn là để Cố Thành Trung chết chung vài mình.
“Đứng mà!”
Hữa Trúc Linh nhin người dàn ông trên giường,anh đã hết cầu “Đừng mà.” này hai lắn rối.
Trán anh toàn là những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu xanh, gân xanh nổi hẳn lên, nhìn có vẻ rất đáng sợ. Tay anh dang túm chặt lấy chiếc chăn trên người, các đốt ngón tay trắng bệch ra, có thể thấy là anh đang tủm rất chặt.
Hứa Trúc Linh đang định lau mồ hôi cho Cố Thành Trung, nào ngờ cô vừa đến gần thì Cổ Thành Trung lại đột nhiên đưa tay ra, túm chặt lấy tay cô.
Anh vẫn chưa tỉnh dậy, đó chi là phàn ứng theo bàn năng của anh mà thôi.
Sức của anh rất lớn, cứ vậy nắm chặt lấy cổ tay
Phần cổ tay cô đỏ bừng lên, đau nhói. cô.
“Đau quá…” Hứa Trúc Linh nhíu mày lại, không nhin được mà kêu ra thành tiếng, nhưng người đàn ông trên giường lại không nghe thấy gì cà.