Chương
“Ông…”
Nhật Kinh mỗi một câu nói ra đều giống như những lưỡi dao sắc bén, cắm thật sâu vào tim của anh.
Trong khi hai người còn đang giằng co với nhau, Hứa Trúc Linh đã làm xong mấy món ăn, đi ra ngoài tìm Ông Nhật Kinh.
Sau khi nghe thấy tiếng động ở sân sau, hình như là tiếng của Cố Thành Trung, cô vội vàng chạy tới.
“Cố Thành Trung!”
Cô vội vàng tiến lên, tách hai người ra.
“Anh đang làm gì vậy chứ? Ông ấy là hội trưởng, anh lại ra tay đánh ông ấy như vậy, anh còn muốn nhậm chức hay không? Còn nữa, ông ấy đã lớn tuổi rồi, Anh đấm vào đầu ông ấy như vậy thì ông ấy còn có thể sống tiếp được sao?”
“Ông ta nói em chết rồi.” Cố Thành Trung ôm thật chặt cô vào trong lòng, sự căng thẳng khi nãy cuối cùng cũng được thả lỏng.
“Dù cho em đã thực sự chết đi thì anh lại càng phải tỉnh táo hơn mới đúng!” Hứa Trúc Linh găn từng chữ.
Lời này của cô khiến cho hai người đàn ông đang đứng đó đều thoáng khiếp sợ, nhất là Ông Nhật Kinh, ánh mắt nhìn về phía Hứa Trúc Linh có chút phức tạp.
Cô còn nhỏ tuổi mà sao tính tình lại có thể cứng rắn như vậy?
Cố Thành Trung nghe cô nói như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu.
Anh cắn chặt răng, đôi môi mím chặt lại thành một đường thẳng.
Phải một lúc sau, anh mới cất giọng: “Đi, chúng ta vê nhà thôi!”
Anh kéo Hứa Trúc Linh rời đi, vệ sĩ muốn ngăn hai người, lại bị Ông Nhật Kinh ngăn cản.
Ông ta thở dài, lắc đầu bất lực: “Tôi cho là đối phó với cô sẽ tốn ít công sức hơn, có thể dễ dàng phá vỡ hàng phòng ngự của cô. Nhưng không ngờ rằng người dễ dàng dao động lại là Cố Thành Trung. Cô mới thực sự khó dao động.”
Ông ta nhìn thức ăn mà Hứa Trúc Linh chuẩn bị, mùi thơm xộc thẳng vào mũi, nhưng khi thức ăn được gắp vào trong miệng lại chỉ thấy đăng.
Cố Thành Trung kéo Hứa Trúc Linh quay về, dọc theo đường đi không nói một lời nào cả, sau khi về đến nhà thì nhốt mình ở trong phòng làm việc, dù cô có gõ cửa như thế nào cũng không chịu mở.
Cô gấp gáp như ngồi trên chảo lửa, chỉ sợ anh đã phải chịu đả kích, thật sự là quá khác thường.
Cuối cùng cô cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể để cho người làm mang thang đến, leo lên cửa sổ tầng hai.
Cô gõ cửa sổ phòng làm việc rốt cuộc người đàn ông đang ngồi trâm tư trên ghế cũng có phản ứng. Lập tức đi tới.
Cô như vậy cũng quá nguy hiểm rồi!
“Mau vào đây đi!”
“Được rồi, nhưng mà anh mau mở cửa sổ ra đi!”
Cô không nhịn được cúi đầu liếc nhìn, từ trước đến nay chưa từng cảm thấy hoa mắt chóng mặt như vậy.
Cô không hề sợ độ cao, nhưng đứng trên thang nhìn từ trên cao xuống vân rất sợ hãi.
Cửa sổ được mở ra, Cố Thành Trung giúp cô leo vào.
Cô chật vật từ trên cái thang trèo được lên bệ cửa sổ.
Không ngờ bị trượt chân khiến cho cô đạp quay trở lại. Cả người cô cũng lắc lư từ trái sang phải.
Ngay lập tức Cố Thành Trung ôm lấy eo thon của cô, kịp thời kéo cô vào bên trong phòng.