Chương
Hai người song song ngã nhào trên đất, Hứa Trúc Linh hoàn toàn nằm đè lên trên người Cố Thành Trung, không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào, chỉ bị dọa sợ.
“Em không sao chứ, em đè lên anh như vậy có làm anh bị thương không?”
“Sao em lại liều lĩnh như vậy? Em cứ liều lĩnh như vậy thì làm sao anh có thể yên tâm để em một mình được cơ chứ?
Người đâu, mau gọi bác sĩ tới!”
Từ trước đến nay giọng của anh chưa từng nặng nề như vậy, cô bị dọa cho sợ mà trong lòng cũng run lên.
Từ đó tới giờ anh cũng chưa từng mắng cô như thế.
Cô biết mình không đúng, nhưng mà cũng chỉ là hai tầng mà thôi, ai mà biết được sẽ thành ra như vậy cơ chứ?
Cô bị dọa sợ đến mức thở cũng không dám thở mạnh, sâu trong lòng cũng cảm thấy tủi thân.
Dù cho cô có thật sự làm sai thì anh cũng đâu thể mắng cô như vậy chứ? Có chuyện gì mà không thể từ từ khuyên bảo sao?
Cô bị chọc tức nên cũng không nói gì cacr, trước khi bác sĩ tới, hai người vẫn tiếp tục giằng co với nhau.
Không lâu sau, bác sĩ đã đi đến phòng làm việc, vừa bước vào bên trong liền cảm nhận được bầu không khí u ám.
Bầu không khí này thật sự rất kỳ lại ần tước tới đây, anh Trung và mợ chủ Cố không phải vẫn rất hòa hợp, đỏ mặt cũng chưa từng có, sao lần này lại nghiêm trọng như thế này?
Mợ chủ Gố lại đang ở một bên len lén lau nước mắt, anh Trung rõ ràng nhìn thấy động tác nhỏ của cô, ánh mắt lưỡng lự, rõ ràng là muốn đến giúp đỡ, nhưng lại kiềm chế.
Rốt cuộc đây là tình huống gì?
Bác sĩ gia đình thấp thỏm bất an tiến lên hỏi: “Xin hỏi là anh Trung, hay là mợ chủ Cố cần kiểm tra?”
“Cô ấy! Lúc nào cũng liều lĩnh như vậy chỉ khiến cho người khác lo lắng, mau qua làm kiểm tra toàn thân cho cô ấy đi, ngay cả cọng tóc móng tay cũng phải kiểm tra thật kỹ cho tôi, trong hôm nay phải có kết quả.”
“Được Được Được!” Bác sĩ len lén lau mồ hôi, vội vàng làm việc, mà Hứa Trúc Linh cũng không phản kháng.
Ngay lập tức đã lấy được mẫu, đưa cho bệnh viện, hơn một giờ sau số liệu đã được gửi đến cho bác sĩ.
Sau khi bác sĩ nhìn thấy báo cáo kết quả, vô cùng kích động nói: “Chúc mừng… Thật sự chúc mừng!”
“Chúc mừng cái gì?”
Cố Thành Trung nhíu chặt mày, đột nhiên trái tim đập thình thịch.
Anh lập tức sải bước tiến lên, tay †úm chặt cổ áo của bác sĩ.
“Anh Cố, vợ của anh đang mang thai, kết quả kiểm tra máu và nước tiểu đều rất tốt, có vẻ như đứa trẻ đã được khoảng hai tuần rồi!”
Đây vốn là chuyện vui, nhưng sắc mặt của Cố Thành Trung trong nháy mắt trở nên âm trầm, nhìn Hứa Trúc Linh vô cùng phức tạp.
Anh không hề tỏ ra vui vẻ chút nào, đã vậy còn ném bác sĩ ra ngoài.
“Nhốt ông ta lại, không cho phép ông ta rời khỏi biệt thự nửa bước.”
Bác sĩ nghe nói như vậy, trong lòng run lên, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Hứa Trúc Linh.
Chẳng lẽ đứa trẻ này không phải là của Cố Thành Trung hay sao?