Chương
Đêm đã khuya, mãi đến khi đồng hồ chỉ đến mười một giờ thì cô mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Đêm nay Hứa Trúc Linh ngủ cũng không ngon giấc, liên tục mơ thấy ác mộng, buổi sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì đầu đổ đầy mồ hôi.
Phản ứng đầu tiên của cô sau khi tỉnh dậy là sờ qua méo giường, phát hiện vẫn trống trơn như cũ, chăn gối đều lạnh, chứng minh tối hôm qua căn bản là anh đã không trở lại.
Vậy mà Cố Thành Trung lại cả một đêm không về, vậy thì hôm qua anh ngủ ở đâu?
Trong nháy mắt cô cảm thấy tức giận, trước kia hai người cũng từng tranh cãi, nhưng từ trước đến nay cũng chưa từng ầm ï lớn chuyện như vậy.
Cố Thành Trung rốt cuộc bị làm sao vậy?
Trái tim cô đập thình thịch, không cả kịp đi dép mà chạy đi tìm Cố Thành Trung.
Cô vừa mở cửa ra thì vừa hay ở bên ngoài Cố Thành Trung cũng đang đang đẩy cửa vào.
Khi cửa mở ra, bốn mắt nhìn nhau.
Cô há hốc mồm, rõ ràng trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng ngay khi nhìn thấy anh thì lại không thể nói ra bất cứ câu nào.
Ánh mắt đột nhiên đỏ lên, nước mắt rơi xuống từng giọt. : Cố Thành Trung bê mâm đồ ăn sáng vô cùng phong phú trên tay.
Hôm qua vừa nhận kết quả kiểm tra là đang mang thai, hôm nay tất cra mọi thứ đều được nấu theo công thức dành cho phụ nữ mang thai.
Chế độ dinh dưỡng bổ sung môi tháng đều khác nhau.
Anh vội vàng bỏ đồ ăn xuống, kéo cô đi đến mép giường ngồi xuống, ôm thật chặt cô vào trong lồng ngực.
“Không có chuyện gì đâu, là anh sai rồi, ngày hôm qua anh không nên mắng em như vậy. Em cứ đánh anh đi, đánh đến khi nào hết giận thì thôi! Bây giờ em là phụ nữ mang thai rồi, không thể tức giận được.”
“Tối hôm qua anh còn không về, anh đã đi đâu, tại sao lại không về nhà ngủ.’ Cô càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt rơi như mưa.
“Anh cũng không đi đâu cả mà chỉ ở lại phong làm việc thôi. Em đang mang thai, đã có vết xe đổ lần trước nên lần này anh chắc chắn sẽ cẩn thận. Cho nên sau khi suy nghĩ rất nhiều, hôm nay cũng có thể xem như đã giải quyết ổn thỏa. Còn em thì chỉ cân ngoan ngoãn làm hoàng hậu của anh, anh sẽ phục vụ em thật chu đáo.”
“Bữa ăn sáng là anh tự mình làm.
Sau này ba bữa ăn của em, trà bánh hay đồ ăn vặt, tất cả sẽ đều do anh nấu. Em chỉ cần cử động miệng, nhai nhai một chút rồi nuốt là được rồi.”
Hứa Trúc Linh nghe nói như vậy, nhìn sang bữa ăn sáng.
Trứng luộc hình trái tim, sữa bò, cháo tổ yến còn có cả trái cây nữa.
Nhìn anh hao tâm tổn trí như vậy, cô cũng không muốn so đo những chuyện trước đó nữa.
Chỉ là cô cảm thấy rất tò mò, anh suy nghĩ cả một đêm như vậy rốt cuộc là giải quyết phiền phức ấy như thế nào.
Cả công ty Nhật Kinh và Phó Minh Nam đều không dễ đối phó, rốt cuộc là anh đã nghĩ ra biện pháp hoàn hảo nào?
“Anh nghĩ mọi chuyện sẽ ổn chứ?