Chương
Anh có chắc chắn là sẽ đánh bại được công ty Nhật Kinh không? Còn Phó Minh Nam thì sao? Mặc dù ông ta cũng đã phải chịu tổn thất nặng nề, nhưng mà chúng ta cũng không thể xem thường được. Ông ta rất hèn hạ, anh thử nhìn những gì mà ông ta làm với vợ của mình đi còn cả con ruột của ông ta nữa.
Người này quả thật là điên mà, ông ta không phải là người nữa rồi.”
“Ông ta có thể nghĩ ra bất cứ thủ đoạn tàn nhãn nào, bên cạnh ông ta còn có Tạ Quế Anh đã bị tẩy nào, đều rất phiền phức.”
“Đúng vậy, đều rất phiền phức.”
Cố Thành Trung âm trầm nhắc lại, nhưng mà ngay lập tức vẻ mặt đã khôi phục sự bình thản trước kia.
Bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng anh ôn tồn nói: “Trúc Linh, anh đã có tính toán rồi. Em không nên nhúng tay vào chuyện này. Bây giờ em đang mang thai, mọi chuyện cứ để anh lo, em chỉ cần nghỉ ngơi cho thật khỏe thôi.
“Thật là, đứa bé này đến không đúng lúc rồi, hết lần này tới lần khác lại đến vào giai đoạn quan trọng này.
Chúng ta mỗi lần đều làm tốt các biện pháp tránh thai mà, tại sao lại vẫn dính chứ?”
“Đúng vậy, mỗi lần chúng ta đều làm tốt các biện pháp tránh thai. Hay là lần mang thai này của em, đứa trẻ này đặc biệt đến để nhắc nhở anh điều gì sao.”
“Nhắc nhở anh cái gì chứ?”
Hứa Trúc Linh nhíu mày nhìn anh, sao cô lại có cảm giác chỉ sau một đêm không gặp anh mà anh nói chuyện lại kỳ quái có cảm giác tâm linh như vậy chứ.
Cố Thành Trung mím môi không nói, ôm cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Trong gương, cô nhìn thấy gương mặt đẹp trai của anh, khó mà che giấu được sự mệt mỏi.
Chắc chắn là anh đã không ngủ cả một đêm hôm qua, suy nghĩ những chuyện này đều rất tốn công tốn sức, đã vậy buổi sáng còn phải làm bữa sáng, khẳng định là rất mệt mỏi.
Lúc cô ăn cơm, cố ý muốn anh giúp cô, hai người cùng nhau giải quyết bữa sáng.
Vốn dĩ Cố Thành Trung còn chuyện phải xử lý, nhưng mà Hứa Trúc Linh lại kéo anh đi nghỉ ngơi.
Anh cũng không phải là thần tiên, một đêm không ngủ lại còn muốn đi làm việc, đây là không muốn tiếp tục sống nữa sao?
Cô bây giờ là phụ nữ có thai, cô là lớn nhất, tất cả mọi chuyện Cố Thành Trung đều phải nghe theo cô.
Au khi anh tắm xong, thay áo choàng tắm, rồi chui vào trong chiếc chăn ấm áp của Hứa Trúc Linh.
Ôm cô gái mềm mại này trong ngực, trong nháy mắt tất cả những mệt nhọc của đêm qua đều tan biến.
Dáng người của cô rất nhỏ bé, mềm mại như một đứa trẻ con vậy.
Cơ thể như vậy không thể chịu nổi | gió thổi mưa rơi, cũng không chịu nổi quyền đấm cước đá, thậm chí ngay cả sợ hãi cũng không chịu được.
Cô chính là một cô gái nhỏ, giống như một em bé vậy.
Dù cho cô có một trái tim mạnh mẽ thì sao chứ, từ đầu đến cuối cô đều không có khả năng bảo vệ bản thân, chỉ có thể dựa vào anh.
Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
“Trúc Linh, lần này anh chắc chắn sẽ không để cho em phải chịu bất cứ thương tổn nào cả.” : ” Được thôi, em tin anhl”
Cô rúc vào trong lồng ngực của anh mà không nhìn thấy ánh mắt hung ác thoáng qua trong đôi mắt của anh…