Chương
Một cô gái như cô, vậy mà lại bị vẻ ngoài của một cô gái khác hấp dần.
Cô nhíu mày nhìn thẳng vào cô ta, ánh mắt không hề chớp.
Dung nhan tuyệt thết Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử thấy cô gái kia nhìn mình không chớp mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, xòe chiếc quạt xếp màu đen ra, che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời.
Khóe mắt cô ta cong lên, lộ ra vẻ quyến rũ, nhưng không phải là phong trần, mà là thanh nhã.
Xinh đẹp tuyệt trần hóa ra là như thế này.
Một lúc lâu sau Diệu Miêu mới lấy lại tinh thần, cô nhìn thoáng qua ánh mắt đầy vui vẻ của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, và khóe miệng đắc ý rnang theo nụ cười cợt nhả.
Dáng người cô ta rất cao, trước lồi sau vểnh, cái cằm hơi hếch lên trên.
Cô ta đứng trên bậc thang, cả người phát ra khí thế kinh người.
Cuối cùng Diệu Miêu cũng hiểu được, vì sao Hứa Trúc Linh lại lo lắng rồi.
Không chỉ cô ấy, sợ rằng bất cứ người phụ nữ nào khác trông thấy vẻ ngoài của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử đều có cảm giác ấy.
“Đêm hôm khuya khoắt, cô đến chỗ ở của tôi, làm gì?”
Cô ta dùng tiếng Việt lưu loát, rố ràng, âm cuối còn cất cao lên, khiến người nghe ngứa ngáy trong lòng.
Diệu Miêu tự nhận cô có thủ đoạn quyến rũ đàn ông, nhưng không tránh khỏi vẫn lộ ra vẻ cố ý không được tự nhiên.
Còn Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử lại khác, cô ra phát ra vẻ quyến rũ giống như bản năng.
“Đã nghe nhắc đến danh tiếng của cô chủ Xuyên Lăng Tử từ lâu, cho nên tôi muốn đến xem thử.”
“Đàn ông muốn ngắm vẻ đẹp của tôi, tôi còn có thể hiểu được, nhưng một cô gái nhỏ như cô, vì sao lại làm chuyện giống như kẻ trộm làm vậy?”
“Lỡ như, tôi thích gái đẹp thì sao?”
Diệu Miêu cũng không thèm để ý đến điều gì, dù sao cô đã bị người ta giữ lại rồi, nếu tỏ ra sợ hãi cũng không giải quyết được chuyện gì, thà cứ giả vờ giả vịt còn hơn.
Nếu như cô ta không ra lệnh cho đám người kia ra tay với cô, nói không chừng cô còn có cơ hội trở mình.
Đúng lúc này, có người vội vàng chạy tới từ phía sau, rồi nói thâm vào tai Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử điều gì đó.
“Không tìm được?”
“Đúng vậy, địa chỉ IP đã bị che giấu, đối phương là cao thủ.”
“Cao thủ? Chỉ có thể chứng minh người của chúng ta là rác rưởi! Tôi luốn thích người có năng lực, mau đi tìm, tìm được người kia, để anh ta làm việc cho tôi, tôi sẽ có phân thưởng.”
“Vâng, cô chủ.”
Cuộc đối thoại nhanh chóng kết thúc, sau đó Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử lại nhìn về phía Diệu Miêu nói: ‘Đồng lõa của cô là ai? Nói ra, tôi có thể thả cho cô một con đường sống.”
“Đồng lõa? Không phải cô nhìn lầm chứ, từ đầu đến cuối chỉ có một mình tôi thôi, lấy đâu ra đồng lõa?”
“Cô không thành thật, tôi rất không thích, đừng giả vờ giả vịt trước mặt tôi, đúng là múa rìu qua mắt thợi”
Đột nhiên nụ cười trên mặt Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử vịt tắt, cô ta bỏ chiếc quạt xếp trong tay xuống, sắc mặt lạnh như băng.