Chương
Hứa Trúc Linh nhìn thấy một tên mập trái ôm phải ấp hai cô gái đẹp lên lầu, sởn gai ốc khắp người.
Mập như vậy. Liệu có đè chết người ta hay không?”
“Cậu uống thử đi!”
Cổ Ngọc Vy đẩy ly rượu tới trước mặt cô.
“Dễ uống không?”
“Đây là rượu Cocktail, hương vị không tồi.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy, không nhịn được nhấp thử một ngụm.
Chua chua ngọt ngọt, quà nhiên dễ uống! Hứa Trúc Linh khó chịu uống rượu, hết ly này đến ly khác, không lâu sau khuôn mặt cô đã đỏ rực.
Cố Ngọc Vy vỗ vỗ bả vai cô, nói: “Tôi đi wc một lát, cậu ở đây chờ tôi nhé.”
Chờ Có Ngọc Vy đi rối, cô mới bất chợt nhận ra “Thôi rồi… Tôi cũng muốn đi wc, cậu đợi tôi vội!”Hứa Trúc Linh lào đảo đứng lên, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Cổ Ngọc Vy, nhưng trong quán bar toản người là người, cô căn bàn không nhìn thấy rõ.
Hinh như cô thấy được chữ wc, chân nam đá chân chiêu đi tới.
Không ngờ lại đụng phải một bức tường.
Cứng quá!
Cô vươn tay sờ sờ: “Đây, đây là cái gi?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện là một người.
Ông chú trung niên mặt râu quai nón này trông na ná Trương Phi.
“Xin lỗi, làm ơn nhường đường, tôi muốn đi wc.” Cô muốn đi, nhưng ông chủ kia lại bắt lấy tay cô. “Ông… ông làm gi đấy! Tôi muốn đi wc!”
“Anh biết wc ở đâu, anh dẫn em đi nhé!” “O… thật không? Chỗ đó không phải wc sao?”
“Chỗ đó không sạch sẽ, anh dẫn em đến nơi sạch sẽ hơn.”
Ông chủ cười dâm đãng nói, còn nhân cơ hội sở mó tay nhỏ của Hứa Trúc Linh, làn da min màng quả, sở thật thích,
Không ngờ lại gặp được một em gái tuyệt như vậy đây, tuy rằng… hơi nhỏ chút, nhưng chỗ khác vẫn rất on.
Hơn nữa gương mặt còn ngây thơ non nớt, vừa nhìn đã biết em gái còn là học sinh, chắc là lần đầu tiên học người ta ăn chơi rối, vẻ ngoài thiếu kinh nghiệm nom thật đáng thương.
Ông chủ cần thận đỡ cô tới căn phòng của mình ở tầng hai: “Wc ở trong kia.”
Hứa Trúc Linh chạy vội vào, đang chuẩn bị cời quần thì phát hiện ông chủ kia vẫn khỏi.
“Chú à, đây là wc nữ đó!”
“Anh không nhìn, anh không nhìn, anh chờ em ở
bên ngoài.” Ông chủ cũng không vội vàng, ông ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng đã.
Ông ta lấy ra vài công cụ từ dưới giường. Cởi áo, cời quần, cởi sạch.
Hứa Trúc Linh đi wc xong, ra ngoài thì thấy cách đó không xa có một pho tượng ngồi yên không nhúc nhích.
Cô đi lên nhìn ngắm.
Xấu quá!Me nó, ai làm pho tượng này thế, đúng là cay mắt, phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi!
Hứa Trúc Linh muốn ra ngoài, lại bị ông chú mập
kia nhanh chân đến trước, khóa trái cửa lại.
“Em gái nhỏ, đừng vội vã rời đi thế chứ, chơi cùng anh một trò chơi nhé?”
“Ông xấu quá, tôi không muốn chơi với ông, tôi có mắt thẩm mỹ bình thường…” Hứa Trúc Linh lắm bẩm nói.
Ông chủ nghe vậy, vẻ mặt cứng đờ.
Mẹ nó, dám chê ông ta xấu, đợi lát nữa phải cho cô ta khóc lóc một trận.
Ông chú cũng không khách sáo, trực tiếp ném cô lên giường.
Hứa Trúc Linh thần trí đã không rõ ràng, bây giờ lại bị ném mạnh, não càng không kịp phản ứng.
“A..”
Cô muốn rên lên một tiếng, lại cảm giác được có một quái vật khổng lồ đang đè lên người mình, nặng như con voi,
Cô cố gắng đẩy ra, nhưng chẳng mày may lay động.Ông chủ biến thái thỏ đầu tới, hit manh.
“Con mẹ nó, thật là thơm!”
“Hôm nay ông đây may mắn, lại tìm được em gái ngon lành như vậy, đúng là có lộc ăn!”
Mà giờ phút này dưới lầu, Cố Ngọc Vy trở về, phát hiện không thấy Hứa Trúc Linh, cô tim trong sảnh lớn một lúc lâu vẫn không thấy bóng Hứa Trúc Linh.
Lúc lòng cô đang nóng như lửa đốt, không ngờ Cố Thành Trung lại tới.
“Anh… anh ba..”
Trái tim cô run rẩy, vội vàng gọi người.
“Hứa Trúc Linh đâu?” Cổ Thành Trung ngửi thấy mùi rượu thơm nồng, không khỏi nhíu chặt mày.
“Em không biết nữa, em chỉ đi wc một lát, quay lại đã không thấy cô ấy đâu. Em đã cho người đi check camera theo dõi, sắp xong rối.”
Cố Ngọc Vy không dám nhìn vào đôi mắt Có
Thành Trung, lần này chết chắc rồi! Rất nhanh đã check được camera, Cố Thành Trung thấy Hứa Trúc Linh vậy mà bị người ta dẫn vào phòng.
Trong nhảy mắt trái tim Có Thành Trung nhảy vọt.vội vàng lao lên tầng hai.
Anh không kịp chờ người phục vụ mở cửa, trực tiếp đá văng cửa, kinh động đến hai người bên trong.
Anh chỉ thấy ông chủ trung niên kia bị trói chặt, còn Hứa Trúc Linh đang múa roi bên cạnh.
Hứa Trúc Linh thấy Cổ Thành Trung tới, lập tức nói: “Người này kỳ cục quá, ông ta bắt em tra tấn mình! Còn nói em đánh ông ta một trận, ông ta sẽ cho em tiền…”
“Vì vậy em vì tiền mà cứ thể đánh?”
Cổ Thành Trung đen mặt, sắc mặt sa sắm.
“Đánh một cái được ba trăm nghìn nha…” Hứa Trúc Linh nghiêng đầu, giơ ngón tay: “Em vừa mới… vừa mới đánh tổng công… đánh được bao nhiêu cái ta? Em cảm thấy tay mình sắp đứt rối, ít nhất cũng phải được vài chục nghìn cái!”
“Bốn trăm nghìn cái.”
Cổ Thành Trung giúp cô tính.
Anh híp mắt nhìn người đàn ông râu quai nón trên giường.
Đã từng gặp một lần, là ông chủ một công ty. Từng muốn thu mua công ty đó với giá tỳ.Roi này, có thể mua.
“Hình… hình như em không đánh được nhiều như vậy đâu.”
“Anh nói có là có, Cổ Ngọc Vy, dẫn cô ấy xuống, anh tính số với ông chủ Vương một lát.”
Giọng nói lạnh lẽo của Cổ Thành Trung vang lên, không chứa một chút tình cảm nào.
Cổ Ngọc Vy nào dám nói nhiều, vội vàng tái mặt khiêng Hứa Trúc Linh đi.
Cô Thành Trung tiến lên, không ít đổ vật trên mặt đất đều là đồ chơi tình thủ.
Anh nhìn đổ vật dơ bẩn nhơ nhuốc trên mặt đất, trực tiếp dẫm mạnh lên bước qua.
Còn ông chủ Vương trên giường đã nhận ra thân phận của Cố Thành Trung từ giây phút anh vào phòng.
Ông ta sợ đến run lấy bẩy, không ngờ được em gái tình cờ gặp thế mà lại là người của Cố Thành Trung.
Ông ta muốn đứng dậy, nhưng lại vướng dây trói trên người.
Cô bé kia uống xong rượu, nhìn qua, vậy mà vừa học đã biết cách trói người. Hiện tại đôi tay ông ta đang bị trói gô ở đẳng sau,thít chặt.
Nhưng không nghĩ tới mình vẫn chưa kịp đứng lên, Cố Thành Trung đã nhắc chân đạp mạnh lên lưng ông ta, cơ thể ông ta lại rơi bụp xuống giường
“Đừng để tôi nhìn thấy bản mặt của ông, tôi sợ mình không nhịn được sẽ hủy đi gương mặt này.”
“Đừng… đừng đừng đừng, tổng giám đốc Trung xin hãy nương tay.”
“Vừa nãy tôi nói bốn trăm nghìn cái, một roi ba trăm nghìn, vậy chính là tỷ. Ông muốn tự minh mang đến hay để tôi tự đi lấy?”
“Bốn trăm nghìn cải? Tổng giám đốc Cổ đừng đùa, cô bé kia vừa nãy cùng lắm đánh tôi được mười mấy cái mà thôi, dấu vết trên người tôi chứng minh tất cả… Tổng giám đốc Cố, tôi thật sự không biết cô ấy là người của cậu, người không biết là người vô tội, cậu đại nhân đại lượng tha cho tôi đi mà!”
“Tha?” Cố Thành Trung nhặt roi trên đất lên, sau đó quất mạnh lên người ông ta, khiến ông chủ Vương la oai oái.
“Được thôi. Cho ông toại nguyện. Ông nói tôi nói dối là bốn trăm nghìn cái, vậy tôi đây sẽ quật ông đủ bốn trăm nghìn cái. Gần đây tôi đang rất rành, thua thời gian nên cứ từ từ tính!”Sau đó Cổ Thành Trung không hề khách sáo quất roi, tiếng kêu trong phòng còn thảm thiết hơn cả heo bị giết, tiếng sau to hơn tiếng trước,