Chương
“Đưa! Tôi đưa!”
Cuối cùng ông chủ Vương cũng hết chịu nổi. chỉ có thể đầu hàng.
Cố Thành Trung nghe vậy, vẻ mặt lạnh nhạt, trực tiếp ném roi vào tay Khương Anh Tùng.
“Nếu ông chủ Vương đã biết điều rồi thì cậu hãy chiêu đãi ông ấy thật tốt đi. Khương Anh Tùng, chắc cậu chưa từng chơi trò này đúng không? Cử chơi từ từ, chơi chán thì thôi.”
“Tôi… Tôi đã đồng ý đưa tiền, vì sao… Vi sao còn muốn đánh tôi nữa?”
“Ông đây vui.”
Cố Thành Trung bò lại ba chữ này, sau đó xoay người rời khỏi.
Ông chủ Vương đến cùng vẫn không chịu nổi, hôn mê bất tinh.
Ngoài cửa, Cố Ngọc Vy thấy Cổ Thành Trung ra,nhanh chóng đỡ Hứa Trúc Linh đang mơ màng đi tới,
“Anh… Anh ba…”
Cô ấy lắp bắp,
Ánh mắt Cổ Thành Trung cử như muốn ăn tươi nuốt sống cô đến nơi.
Cô không dám ngẩng đầu, da đầu tê rần,
Bàn tay to của Cổ Thành Trung vưon ra, kéo cô gái nhỏ vào lòng.
“Anh gọi người đưa em về nhà”
“Không cần đâu anh, em uống ít, em tự lái xe về cũng được. Vậy… giao Trúc Linh cho anh chăm sóc nhé…”
Cố Ngọc Vy chi ước mình có thể sớm chuồn khỏi, vội vàng rời đi.
Hứa Trúc Linh vẫn chưa mất hết lý trí, cô biết mình uống rượu, Cố Thành Trung nhất định sẽ đánh gây chân cô.
“Ây… Cậu nói muốn chăm sóc tôi, sao lại nuốt lời như thế? Cậu… câu nói điêu quá.”
“Chăm sóc em?”
Cổ Thành Trung lạnh lùng nói, bàn tay to nắm lấy có áo cô, xách như xách mèo con.Hứa Trúc Linh cúi đầu, không dám nhúc nhích.
Cổ Thành Trung trực tiếp xách người lên xe, không nói một lời, quay về biệt thự,
Về đến phòng ngủ, Cổ Thành Trung mới thốt ra ba chữ:
“Hứa Trúc Linh!”
Câu kế tiếp còn chưa kịp nói ra, Hứa Trúc Linh đã ‘phich’ một tiếng quỳ xuống.
Mông nhỏ đặt trên gót chân, hai tay túm chặt tai, đáng thương nói: “Em… Em sai rồi, em thật sự biết sai rồi.”
Cố Thành Trung nhìn cô lắc lư, không biết nên tức hay nên cười,
Hai má cô đỏ bừng như trái anh đào chín chở người đến hái.
Đôi mắt vì uống rượu mà mơ màng trong sáng, như hổ phách ngập nước.
Hứa Trúc Linh nấc lên toàn hơi rượu, rụt rụt đấu.
“Sai ở đâu?”
Hứa Trúc Linh thấm kêu khổ trong lòng, những lời này cô đã nghe trên TV vô số lần.
Lần nào cũng là nữ chính chất vấn nam chính, nhưng đến lượt cô thì đổi thành Cổ Thành Trung lạnh lùng hỏi cô sai ở đâu.
“Không nên uống rượu.”
“Còn gì nữa?”
“Còn nữa ư?”
Cô làm sai ở đâu? Chẳng lẽ là sai ở chỗ ông chủ xấu xí quái dị kia? Nhưng cô muốn kiếm thêm thu nhập mà, có sai đâu. Hơn nữa ông chú kia hào phóng quá, tiến của ông ấy thật dễ kiếm,
Hứa Trúc Linh vắt óc lên nghĩ mãi vẫn không ra.
Cuối cùng cô nhìn Cố Thành Trung bằng về mặt vô tội đáng thương.
Cố Thành Trung sắp bị cô chọc cho tức chết, cô có biết vừa nãy bàn thân mình đã rơi vào tình cảnh như thế nào không vậy?
Nếu anh đến muộn một chút thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô nhóc này đủng là không thôi khiển người ta lo lang.
Anh đỡ cô dậy, đưa cô toi phòng vệ sinh, xà nước cho cô tầm.
“Hứa Trúc Linh, em đúng là chẳng bao giờ chịu ngồi yên. Anh phải bảo vệ em cần thận, nếu em bị kẻ xấu bắt cóc, anh sẽ rất đau lòng. Nhiều lúc anh rất muốn ăn sạch em, khiến cả đời này em đều không thế thoát khỏi lòng bàn tay anh!”
“Ngoan ngoãn tắm rửa, không được lộn xộn, không anh sẽ đánh em.”
Hứa Trúc Linh rất ngoan, như một món đồ sứ tráng men, răm rắp nghe lời Cố Thành Trung.
Anh cảm giác minh như kẻ buôn ma túy, cần thận che chở cô nhóc này lớn lên, nơm nớp lo sợ bị người ta bê mất cả chậu.
Tâm rửa xong, Cố Thành Trung bể cô lên giường. Anh vốn định rời khỏi đi tắm một lúc, không ngờ cô nhóc lại tủm lấy tay anh.
Hơn nữa sức lực rất lớn, anh không kịp đề phòng liền ngã ra đằng sau,
Nếu không phải anh kịp thời phản ứng, chỉ sợ cơ thể sẽ đè lên người cô.
Anh còn chưa kịp hỏi han, đôi tay của Hứa Trúc Linh như ngó sen trắng nõn vòng qua có anh, đôi môi căng mọng dán tới.
Vừa mềm mại lại mang hương vị luyến lưu.
Mỹ vị phía trước, hà cờ phải từ chối. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, anh muốn tách ra, anh đã cảm nhận được dục vọng bồng bột trong cơ thể. Nhưng… Hứa Trúc Linh càng bám chặt hơn, y hệt con bạch tuộc.
Hai cơ thể dán chặt vào nhau, mặc dù cách lớp quần áo, vẫn có thể cảm nhận được độ ẩm của đối phương.
Anh hơi nhíu mày, Hứa Trúc Linh… Có chút lạ thưởng…
Cô buông lòng cánh môi, nhẹ nhàng thủ thì bên tai anh: “Thật ra… Bây giờ anh ăn em luôn cũng không vấn đề gì đâu.”
Rượu vào lời ra, nếu là lúc tình táo, cô tuyệt đối sẽ không dám nói ra câu này.
Nhưng hiện tại… Cô muốn nói với Cổ Thành Trung rằng anh không can nhan nai nữa, cô cam tâm tình nguyện.
Qua năm dương lich này, cô đã mười chín tuổi, cô có khả năng chịu trách nhiệm với cơ thể mình, cũng có thể chịu trách nhiệm với hành vi của mình.
Dù cho tương lai có xảy ra bất cứ chuyện gì, cô vẫn tin bàn thân mình sẽ không hối hận về quyết định ngày hôm nay.”Xin anh, hãy hường thụ em đi,”
Hứa Trúc Linh nhỏ giọng khế nói, hơi thờ ẩm ướt âm nóng thổi qua tai Cổ Thành Trung, khiến cơ thể cao lớn của anh run mạnh.
Cô… lại dám nói ra lời này.
Anh nhiu chặt mày, củ nén dục vọng, giọng nói khàn khàn có chút đáng sợ.
“Em uống nhiều rồi.”
Anh đẩy mạnh cô ra, quay người đi vào phòng vệ sinh.
Lại không ngờ Hứa Trúc Linh đột nhiên ôm chặt anh từ phía sau.
“Đúng là em đã uống rượu, nhưng em hiểu rõ mình đang làm gì. Em cam tâm tình nguyện, chỉ sợ… anh ghét bỏ em thôi..”
Có Thành Trung nghe vậy liền xoay người, đối diện với ánh mắt mềm mại của cô.
Bàn tay to dịu dàng vén tóc mái trên trán cô.
“Anh biết em cam tâm tình nguyên, nhưng.. Với anh mà nói, em thật sự còn quá nhỏ. Nếu so với hoa tươi nở rộ ngày xuân thì em mới chỉ là nụ hoa. Em cảm thấy nụ hoa đẹp hay hoa tươi no rộ đẹp hơn?””Tất nhiên… là hoa tươi rồi!”
“Đúng vậy, là hoa tươi. Cho nên anh muốn chở đến thời điểm em thật sự bung nở thành đóa hoa tươi rực rỡ, mới hưởng thụ sự xinh đẹp của em. Em không cần lo việc anh sẽ ghét bỏ em, đối với anh, em là một vật báu hấp dẫn chết người. Anh không đủ kiên nhẫn chơi trốn tìm với một cô bé mười tám tuổi, nói một đăng nghĩ một nèo. Vì vậy nếu anh ghét bỏ em thì sẽ không muốn cười em.”
“Thật ra ngày ngày anh đều nhẫn nhịn rất vất và Anh là đàn ông, anh cũng có nhu cầu sinh lý bình thường. Nhưng anh muốn chờ đến lúc em trưởng thành lý trí hơn, khi đó muốn em vẫn kịp. Bây giờ muốn em, em có thể coi như sự hoang đường năm mười tám tuổi, nhưng… Chờ em hai mươi tuổi, như vậy sẽ là lễ trưởng thành chính thức.”
“Hy vọng vào năm ba mươi tuổi anh có thể nằm tay vợ yêu bước vào ngưỡng cửa hôn nhân. Khoảnh khắc em trở thành người vợ hợp pháp của anh, anh nhất định sẽ hái đóa hoa tươi này.”
“Nhưng… Còn tận một năm rưỡi nữa, chờ vậy lâu quá…”
“Đã chịu đựng hai mươi tám năm, thêm hai năm đã là gi?””Hiện tại cái gì em cũng không hiểu, dù anh có muốn em cũng chẳng phải trải nghiệm tốt gì. Anh đang đợi em lớn lên, biết không?”
Câu nói cuối cùng như một lời tuyên thệ khắc sâu trong lòng.
Anh ấy nói…
Anh đang đợi em lớn lên.
Chờ em từ năm mười tám, chờ đến khi hai mươi tuổi.
Chờ anh từ hai mươi tám, chờ đến ba mươi tuổi. Mười năm tròn, em đã trường thành, anh cũng có thể cưới em.