Chương
“Chưa, em đến vừa đúng lúc đó, anh đã giúp em gọi món rồi.”
Sau khi nói xong anh mới nhớ đến việc vẫn còn một Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử đang ở đây: “Xin lỗi, tôi quên mất nói với cô Nhật Kinh là tôi dẫn cả vợ đi cùng nữa.”
“Sao anh có thể quên chứ?” Hứa Trúc Linh hơi khó chịu nói.
“Mãi bàn chuyện công việc nên nhất thời quên mất.”
“Cô Nhật Kinh đừng giận, anh ấy gọi cho tôi nói cô mời cơm để cảm ơn việc lần trước vợ chồng tôi tiếp đãi, tôi cũng Ï cảm thấy có chút ngại ngùng nên ghé đi mua cho cô một món quà nhỏ nên bảo anh ấy đến trước, nào, cô xem có thích món quà này không.”
Cô chuyên cái túi qua, nụ cười trên khuôn mặt Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử trở nên cứng đờ đi.
Lại một lần nữa…
Cố Thành Trung lại một lần nữa sỉ nhục mình!
Ngón tay cô ta run run mở nó ra, bên trong là một viên Sapphire, xem màu sắc thì cũng không rẻ đâu: “Quá quý giá rồi, tôi không thể nhận Ai.”
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử chỉ cảm thấy kinh tởm thôi nên từ chối ngay.
“Không được, đây là màu xanh tôi không thể đeo, đây chẳng phải đang dự đoán tôi sẽ bị cắm sừng sao?”
Hứa Trúc Linh nở nụ cười nói, cho dù là đồ ngốc thì cũng hiểu ý nghĩa trong câu nói của cô.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử ngơ ngác, cảm thấy cô không thể giả vờ được nữa.
Cô ta đanh mặt lại.
Cô ta nhìn Cố Thành Trung tối sâm mặt lại: “Không ngờ anh Gố lại rượu mời không uống uống rượu phạt, ba lân bảy lượt đều như thế thì tôi sẽ không khách sáo nữa, còn nữa, bà Cố đúng không?
Ngày tháng còn dài, chúng ta cứ từ từ chờ xem.”
Nói rồi cô ta lập tức đứng dậy lạnh lùng quay lưng bỏ đi.
Hứa Trúc Linh không ngờ Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử lại nổi giận cứ thế quay đầu bỏ đi.
Cô chỉ muốn Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử tự biết đường rút lui chứ không có ý chọc tức cô ta.
Nhưng bây giờ sự việc có vẻ hơi nghiêm trọng rồi.
“Có phải là em không nên đến không? Em đã nói từ đầu là em không đến rồi, Cô chưa nói xong đã bị Cố Thành Trung cắt ngang.
“Không sao, mọi thứ đều nằm trong dự đoán cả.”
Cố Thành Trung nhẹ nhàng an ủi lòng gấp gáp của cô.
“Anh…anh đang cố tình sao? Gố tình chọc tức cô ta?”
Một lúc sau cô mới phản ứng lại.
“Anh muốn để cô ta biết anh yêu em nhiều đến nhường nào, trân trọng em nhiều đến nhường nào nên không thể có ai cướp anh đi được.”
Anh ôm chặt cô và đau khổ nhắm mắt lại.
Hứa Trúc Linh kinh ngạc vùi đầu vào trong lòng anh, cô có thể cảm nhận được cơ thể anh đang tỏa ra khí chất bi thương.
Rất u uất cũng rất phức tạp, dường như đang ẩn chứa nhiều gì đó.
Hối hận, căm hờn, bất lực?
Những cảm xúc tiêu cực này lại không ngừng dâng lên giống như thủy triều cứ không ngừng đập vào người khiến mình trở nên ngơ ngác.