Chương
Khương Anh Tùng cười đau khổ một cái.
Cố Thành Trung vốn không muốn những người thân cận anh tham dự vào, dính vào sẽ có nguy hiểm nhưng Khương Anh Tùng quả thực sẽ giúp đỡ mình rất nhiều và không cần anh bận tâm nhiều. : Anh không hề từ chối và võ vai anh một cái nói: “Miễn cưỡng không hạnh phúc ư? Tôi mặc kệ có hạnh phúc hay không, tôi chỉ bận tâm đến việc hạnh phúc có phải của tôi hay không, nếu phải thì mọi thứ sẽ trở nên rất dễ dàng.”
“Những lời này…”
Khương Anh Tùng cảm thấy hơi khó hiểu, nhất thời vẫn chưa hiểu được ý của anh là gì.
Cố Thành Trung không nói nhiều mà chuyển qua chủ đề khác.
“Lần này cậu quay về có dự định gì không, cậu đối với công ty Nhật Kinh có sự hiểu biết nào không?”
“Tôi đi đến Hà Nội ở nước Nga thì phát hiện Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử quả là rất thông minh nhưng tính cách hống hách của cô ta đã làm nhục rất nhiều con trai nhà giàu nhưng những gia tộc đó đều nể nang địa vị xã hội của công ty Nhật Kinh nên không dám lên tiếng, trong đó có không ít hoàng thân quý tộc nữa, chỉ cần cô ta phạm sai lầm thì rất nhiều người đạp đổ.”
“Cây cao thì hứng gió, còn gì nữa.”
“Lúc quay về tôi có thấy ông Tư, ông ấy có nói cho tôi nghe suy nghĩ của ông và bảo tôi hãy khuyên nhủ anh, thật ra tôi cũng cảm thấy ra tay với Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử là lựa chọn tốt nhất, cô †a chủ động thể hiện thiện chí với anh nhưng anh lại làm khó và từ chối cô ta, đã vậy còn cố tình đưa cô Hứa đến chọc tức nữa, đây rõ ràng là bị dồn ép quá nên mới sử dụng biện pháp mạnh đáp trả.
“Mặc dù nơi này không phải Hà Nội nhưng sức ảnh hưởng của công ty Nhật Kinh trên thế giới là cực lớn, nếu như cô ta bày âm mưu gì đó thì chúng ta hoàn toàn không thể dự đoán được, điều duy nhất có thể làm chính là ra tay nhanh hơn đối thủ trước.”
“Bây giờ cô ta không đạt được nên trong lòng cứ canh cánh, trọng tâm chính là ở chỗ này…”
“Đủ rồi!”
Khương Anh Tùng còn chưa nói xong thì Cố Hoàng Trung đã nghiêm giọng cắt ngang: “Đi ra ngoài, không có cách nào khác thì đừng nhắc đến những thứ này!”
“Thưa anh…”
Khương Anh Tùng sắc mặt có chút nghiêm trọng, cuối cùng lại bị Cố Thành Trung đuổi ra ngoài.
Khương Anh Tùng quay lưng rời khỏi, Phó Thiết Ảnh xuất hiện kịp thời, hai người trốn vào trong phòng nghỉ.
“Quả nhiên anh ta vẫn cứng đầu như thế, không thể nào phụ Hứa Trúc Linh được.”
“Đúng vậy, mắt thấy hai người họ trải qua hết bao nhiêu gian khó mới có thể ở bên nhau, anh Cố vấn yêu cô Hứa nhất.”
“Trừ khi Hứa Trúc Linh chết đi…nếu không thì không cách nào xoay chuyển đâu!”
“Cậu nói cái gì?”
Khương Anh Tùng nghe thấy lời này bèn quay qua nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc, đôi mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Anh ta không dám tin những lời này được thốt ra từ trong miệng Phó Thiết Ảnh.
Những lời này nếu để Cố Thành Trung nghe được thì tiêu đấy, anh em cũng khỏi làm luôn. : Phó Thiết Ảnh chạm ánh mắt với anh ta và nhún nhún vai, khóe môi nở ra nụ cười chua chát.
Hai người yên lặng nhìn nhau không nói thêm câu nào nữa, không khí xung quanh cũng yên lặng lạ thường.
Họ đâu biết rằng những lời họ nói đã lọt vào tai người khác rồi.