Chương
Hiện tại là lúc cô cần mình nhất.
Xử lý qua loa vết thương xong, không thể băng bó, chỉ dán nó lại một cách qua loa, sợ Hứa Trúc Linh nhìn thấy lớp vải thưa thì sẽ càng lo lắng.
Khi về đến nhà, đã hoàng hôn đã dần buông xuống, Hứa Trúc Linh ngủ từ chiều đến giờ còn chưa dậy nổi.
Anh đi tới phòng ngủ, bé con cuộn tròn trong chăn đang gặp ác mộng.
Cô nằm mơ thấy rất nhiều ác quỷ, lôi kéo người bên cạnh cô, lại lôi kéo hết người thân, bạn bè của cô đi.
Người cuối cùng là Cố Thành Trung…
Gô liều mạng níu lấy ống tay áo Cố Thành Trung chống lại ác quỷ.
Nhưng mà sức lực của ác quỷ rất mạnh, cô căn bản hám không nhúc nhích được. Cố Thành Trung bảo cô buông tay ra nếu không cũng sẽ bị kéo vào địa ngục nhưng cô nhất quyết không chịu buông tay. Cuối cùng lại khiến bản thân càng lún càng sâu.
Cô tựa hồ nghe được ác quỷ gâm thét, giọng nói vang vọng khắp nơi còn mình thì càng ngày càng thấy nóng…
Cuối cùng cô đột nhiên thức tỉnh…
“Cố Thành Trung!”
Cô vội vàng gọi tên anh.
“Đừng sợ!”
anh dùng sức trực tiếp ôm cô vào lông ngực.
Bàn tay xuyên qua mái tóc của cô, không ngừng trấn an cô.
Thời điểm cô hoàn hồn, liền cảm nhận được khí tức ấm áp trên người anh, những nóng nảy cùng bất an bấy lâu nay cũng cứ thế mà chìm xuống.
Cô ôm anh thật chặt, vùi đầu vào trong lông ngực anh, khóc đêm nước mắt nước mũi đầy mặt.
“Em… Em gặp ác mộng, mơ thấy mọi người ai cũng rời bỏ em, cuối cùng, cuối cùng ngay cả anh cũng đi. em muốn kéo anh lại, nhưng mà có kéo thế nào anh cũng không nhúc nhích, cái gì em cũng làm không được, em thật sự rất sợ…”
cô khóc giống như một đứa bé, bả vai run rẩy, khiến đáy lòng anh như nhữn ra.
“Đừng sợ, đều chỉ là mơ mà thôi.
Trong mơ đều là ngược lại, không phải „ Sợ: Anh không ngừng trấn an cô, lúc này mới giúp Hứa Trúc Linh chìm vào giấc ngủ một cách an ổn.
Cô giống như đã rất lâu rồi chưa được ngủ một giấc thật ngon. Lúc này có anh ở bên mới có thể từ từ đi vào giấc ngủ.
Ngày cử hành tang lễ cho Nhật Kinh Xuyên Hi, lại không mời đám người Cố Thành Trung. Ai cũng không có cách nào đi đưa anh đoạn đường cuối cùng.
anh sợ Hứa Trúc Linh nhìn thấy cảnh này ngay cả lễ tang cùng với việc chôn những di vật theo cùng đều được tiến hành trong yên lặng.
Mấy ngày liên tiếp, tinh thần Hứa Trúc Linh có chút thiếu thốn. Buổi tối thường xuyên gặp phải ác mộng, lúc tỉnh dậy từ trong mơ mồ hôi đầm đìa.
Nếu như là người bình thường thì thôi, bất đắc dĩ cô lại là phụ nữ có thay, đứa trẻ cũng đã được bốn tháng.