Chương
Cô một tay vuốt ve bụng, bộ dáng thận trọng, tựa như tùy thời mình sẽ khiến đứa bé gặp nguy hiểm vậy Anh theo bản năng tiến lên một bước, muốn đến gần cô.
Nhưng mà…
Cô lại lui về sau, tràn đầy cảnh giác nhìn anh.
Trong mắt hiện lên tia sáng, khiến cho anh cảm thấy xa lạ, cũng cảm thấy đau tim.
“Em lập tức thu dọn đồ đạc, đến nhà họ Quý dưỡng thai, sẽ không gây thêm phiền toái cho mọi người, anh cũng không cần đánh chủ ý lên người đứa nhỏ. Những lời hôm nay anh nói ra em coi như chưa từng nghe thấy, bảo bảo cũng không nghe thấy.”
“Trúc Linh… Anh chỉ vì lo lắng…”
“Anh lo lắng cái gì? Anh đã vì đứa nhỏ này làm cái gì? Nó ở trong bụng anh sao? Là anh trãi qua ba tháng đầu dè dặt, sau này lại nôn đến muốn chết đi sống lại sao? Nó ở trong bụng em, mà anh chính là bố nó vậy sao lại có suy nghĩ giết nó đi? Đến lúc đó nếu như mẹ con em bình an, anh sẽ hối hận với quyết định của ngày hôm nay.”
“Vậy lỡ như chỉ có thể giữ lại một người thì sao?”
“Vậy em cũng mang! Vậy em hỏi anh, anh muốn đứa trẻ, hay là muốn em?”
“Đương nhiên là eml”
“Nếu thật sự đến lúc đó, đứa nhỏ này em sẽ từ bỏ. Nhưng bây giờ, anh đừng hòng đánh chủ ý lên nó. Nếu không… Nếu không em sẽ liều mạng với anhI”
Câu nói sau cùng, tràn đầy khí thế.
Cô gái vốn yếu ớt là thế lại vì tình mẫu tử mà mạnh mẽ.
Cũng không ai có thể tước đoạt đi cái quyền được ra đời của một sinh mệnh nhỏ bé, ngay cả bố ruột là anh cũng vậy.
Cố Thành Trung nghe vậy, thì nở nụ cười, không biết nên nói cái gì cho phải.
Hứa Trúc Linh cũng không có nghỉ ngơi mà trực tiếp thu dọn hành lý, Cố Thành Trung ngăn cũng không ngăn được.
Cô trực tiếp kêu xe rời đi, Bạch Minh Châu vì cô nên mới đến đây, giao tình với cô cũng rất sâu đậm, cũng đi theo cô.
Châu Vũ suy nghĩ một chút, vẫn là Hứa Trúc Linh quan trọng hơn vì thế cũng đi theo.
Ba người phụ nữ một chiếc xe, Ôn Mạc Ngôn cùng với Phó Thiết Ảnh cũng muốn cùng đi lại bị đạp xuống xe.
Vì vậy, ba ông lớn đứng ở trước cửa biệt thự nhà họ Cố.
Phó Thiết Ảnh cùng Ôn Mạc Ngôn ở kế bên Cố Thành Trung, không ngừng rên rỉ than thở.
“Anh ba, anh cùng chị dâu gây gổ rùm beng cả lên, sao lại còn lây sang bọn em như vậy?”
“Đúng vậy, Minh Châu vấn còn trong tháng ở cử, ra cửa nhất định sẽ trúng giói”
“Nếu như không yên lòng cho vợ mình đến vậy, vậy thì nghĩ biện pháp giúp anh, nên như thế nào mới khiến chị dâu hai người quay về đây.”
Cố Thành Trung có chút phiền não, xé ra cà vạt, để cho mình lấy hơi.
Lời này vừa nói ra, hai người còn lại đều trầm mặc.
Muốn thì ai làm cũng được đi, sao lại hết lân này đến lần khác gặp phải chuyện khó vậy chứ.