Chương
Gô ta run rẩy quay lại hét lên: “Anh có còn là đàn ông không?”
“Tôi có phải đàn ông không thì liên quan gì đến cô? Chẳng lẽ cô còn muốn thử sao? Nằm mơ đi! Tôi bằng lòng mời bất kì ai đi ăn cơm, trừ cô ! Nếu không sẽ hạ thấp thân phận của tôi. Dựa vào cô mà xứng đáng để tôi mời bữa tối sao? Còn xứng chạm vào người phụ nữ mà tôi yêu sao? “
Câu cuối cùng nói với giọng đầy thù địch.
Người trước kia ôn nhu như ngọc, hiện tại trợn mắt ngoác mồm, trên người tràn ra làn khí phân nộ hung hãn kinh người.
Anh ấy không còn là Diên của trước đây nữa, giờ anh là một người dứt khoát.
Anh ấy có chướng ngại trong trái tim, tuy răng đã buông tay, nhưng dù sao anh cũng từng yêu Hứa Trúc Linh sâu đậm, sau bao nhiêu năm, tình yêu này vân không hề biến mất, ngược lại đã chuyển thành hoài niệm không quên.
Chỉ mong cô được vui vẻ hạnh phúc, sống cuộc sống bình yên không lo toan.
Chỉ muốn nhìn thấy cô sống thật tốt, nếu không anh ấy sẽ hối hận vì khi đó đã buông tay, tác thành cho bọn họ.
Bây giờ Cố Thành Trung không thể làm theo ý mình, anh ấy không ngại can thiệp và giúp đỡ anh ấy.
Bởi vì … Người mà Hứa Trúc Linh cần nhất trên đời này không phải là anh ấy, mà là Cố Thành Trung.
Cho dù là tình địch, dù sẽ đau lòng khi giúp đỡ Cố Thành Trung, cho dù chỉ có thể dùng thân phận bạn bè để đối tốt với cô, thậm chí là thân phận người ái mộ cũng không được…
Anh ấy đã nhận rồi.
Thừa nhận rồi.
Anh ấy không thua Cố Thành Trung, mà là thua Hứa Trúc Linh, anh ấy can †âm tình nguyện thua cô, thân bại danh liệt.
Lúc Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử nghe điều này, cô ta có chút suy sụp: “Cô ta rút cục có gì tốt hai người hi sinh nhiều như vậy? Không cảm thấy nực cười Sao?”
“Gô thích so sánh với người khác lắm hả? Cô nhìn cô ta không vừa mắt phải không ? Thân phận, địa vị, sự giàu có và đàn ông? Tôi không biết liệu người yêu thương cô có thể vượt qua được tôi và Cố Thành Trung không Có thể sống chết vì cô ta, không chút hối hận hay tiếc nuối vì đã cho đi.”
“Cô ta là cái thá gì, tất cả mọi thứ tôi có bây giờ đều do chính tôi kiếm được!
Cô ta mà xứng so sánh với tôi sao?”
“Cô tự kiếm được? Gô sinh ra đã có sẵn rồi. Như thế nào mới được gọi là tự mình kiếm được? Gia tộc Kettering hiện tại là do tôi tự gây dựng lên, Nhà họ Cố cũng là do Cố Thành Trung tự mình gây dựng lên. Mà hai chúng tôi đều là vì Hứa Trúc Linh mà liều mạng cố gắng.”
“Tại sao … cô ta có gì tốt?”
“Tôi không cần biết cô ta tốt ở chỗ nào, nhưng can tâm tình nguyện đối tốt với cô ta, cô có thể làm gì được?”
Câu nói này đầy ắp sự khiêu khích.