Chương
Sắc mặt của Xuyên Lăng Tử trở nên vô cùng khó coi.
Hứa Trúc Linh…
Hứa Trúc Linh…
Hứa Trúc Linh!
Cô ta thầm niệm tên mình cô ba lần trong lòng, hận không thể biến xương cốt của cô thành tro bụi, băm thi hài cô ra làm trăm mảnh.
Cố Thành Trung là chồng của cô, xỉ nhục cô cũng thôi đi.
Nhưng bây giờ có người ngoài xen vào chuyện của cô ta.
Được lắm.
Bọn họ càng như vậy, cô ta càng cực đoan.
Họ càng muốn bảo vệ cô và làm điều tốt cho cô, thì cô ta sẽ càng làm cho họ không được như ý.
Đừng bao giờ đắc tội với một người phụ nữ, nếu không bạn sẽ hối hận.
Cô ta hung dữ nhìn rồi hùng hổ quay người rời đi.
Đôi mắt Diên sâu thắm khi nhìn cô †a rời đi.
Đôi mắt xanh lam mang một màu tàn nhãn mờ nhạt.
“Đi ra đây đi, cảnh này không phải là cảnh anh muốn xem sao?”
Diên gõ bàn.
Một người bước ra từ sau tấm vách, đó là Cổ Thành Trung với nét mặt u ám.
Anh ngồi xuống, Diên gọi người phục vụ mang lên một chai rượu.
Hai người uống rượu, không cụng ly, hồi lâu cũng không ai nói lời nào.
Một lát sau, Cố Thành Trung lên tiếng trước, nặng nề nói.
“Cảm ơn.”
“Tôi không phải giúp anh, mà là giúp cô ta. Anh biết tôi không thể đứng ngoài cuộc. Anh còn dám lợi dụng Hứa Trúc Linh, lợi dụng tình cảm tôi dành cho cô †a, xem tôi xử lý anh thế nào.”
“Anh biết tôi không thể nhịn được, nhưng tôi nhất định sẽ ra tay bây giờ, cho nên anh cố ý nói với tôi răng tình trạng của Hứa Trúc Linh bây giờ rất tệ.
Đúng vậy, như anh thấy đấy, tôi không thể ngồi yên, đến một mình, anh hài lòng chứ ?”
Diên nói với vẻ chế giêu, trong mắt toàn là sự tức giận.
Cố Thành Trung sắc mặt u ám, ánh mắt anh trở nên mờ mi.
Anh ngẩng đầu lên và uống hết số rượu còn lại trong cốc.
Anh không nói gì, nhưng kế hoạch của anh đã thành công rồi.
Anh chỉ có thể lợi dụng Hứa Trúc Linh để kéo Diên xuống nước, như vậy mới đảm bảo được an toàn chơ Hứa Trúc Linh.
“Cố Thành Trung, thủ đoạn này của anh, đây đã là lần thứ hai rồi!”
Lần trước…
Lần trước cũng vậy.
“Tôi đã thành công.”