Chương
Trái tim giống như sắt đá cứng rắn, băng còn có thể tan, nhưng sắt đá làm sao có thể tan được?
“Tôi không thích các cậu ở trước mặt tôi mà cứ nhắc đến tên người phụ nữ đó hết lần này đến lần khác. Tôi đã quên cô ta, nhất định phải có lý do của riêng mình. Vì cô ta mà tôi làm bất việc gì cũng vướng chân vướng tay, công ty Nhật Kinh ngang nhiên phô trương quyền lực tại Đà Nẵng của chúng ta, nhưng tôi lại bất động như thế này, thật là hèn nhát, truyên ra ngoài làm trò cười cho thiên hạ.”
“Nếu không vì người phụ nữ này, một tháng cũng đủ để bọn chúng cuốn xéo khỏi đây, chứ nào đâu mà chần chừ kéo dài suốt ba tháng trời, lại còn khiến chính mình rơi vào bế tắc.”
“Anh Trung…”
Khương Anh Tùng khi nghe lời này, trong lòng cảm thấy rất chua xót.
Nếu là giám đốc trước đây, chắc chăn anh sẽ không nói ra lời như vậy.
Chỉ cần nghe được điều đó từ miệng người khác, anh nhất định sẽ liều mạng với người đó.
Nhưng bây giờ, những lời nói cay nghiệt và thờ ơ như vậy lại nói ra từ chính miệng anh.
“Giúp tôi hẹn Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, tôi rất hứng thú với cô ta.”
Anh vừa cúi đầu đọc tài liệu vừa nhàn nhạt nói.
“Sao? Anh Trung, anh vừa mới mất vợ, tin đồn bên ngoài vẫn còn đang sôi sục, bây giờ lại hẹn với cô chủ công ty Nhật Kinh, không được đâu. Mọi người đều biết, cô ta rất có ý với anh. Lúc cô Linh còn sống, cô ta đã trắng trợn… “
Khương Anh Tùng còn chưa kịp nói xong, Cố Thành Trung đã nóng nảy đấm lên cửa xe một cái.
“Câm miệng, tôi đã nói, tôi không muốn nghe đến người phụ nữ kia nữa.
Nếu có lần sau, anh có thể thôi việc.”
Cố Thành Trung nhướng máy, ánh mắt không có chút nhiệt độ, lạnh lùng nhìn anh ta.
Khương Anh Tùng mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại… không thốt ra được lời nào.
Anh Trung thực sự đã thay đổi rồi, không, chính xác mà nói là đã quay trở lại thời điểm ban đầu- không bận lòng vướng víu mà chỉ có tham vọng.
Anh ta không biết nên vui hay nên buôn.
Vui là vì, nếu anh còn nhớ đến Hứa Trúc Linh, chắc hẳn bây giờ anh đang rất đau khổ.
Điều buồn là …
Một người phụ nữ yêu anh đậm sâu như vậy, làm sao nói quên liền quên được? Hứa Trúc Linh dưới suối vàng mà biết thì sẽ buồn đến mức nào?
“Vâng…Anh Trung.”
Khương Anh Tùng nghẹn ngào nói, dù cho trong lòng vô cùng không tình nguyện nhưng hiện tại là lúc vô cùng rắc rối, anh ta không thể rời khỏi Cố Thành Trung.
Trong xe cuối cùng rơi vào an tĩnh, Cố Thành Trung ấn huyệt Thái Dương đang ẩn ẩn đau, từ lúc anh tỉnh lại đến bây giờ, bên tai tất cả đều là ba chữ Hứa Trúc Linh này.
Anh nghe thấy vô cùng phiền chán, một đám đều bị lạnh giọng cảnh cáo, vậy mà lại có người không sợ chết nhắc tới bên tai anh.
Hứa Trúc Linh… Rốt cuộc cô là người như thế nào, có thể tác động tới trái tim nhiều người như thế, khiến cho bọn họ tới chỉ trích anh quên mất?
Anh cố gắng nhớ lại nhưng không nhớ ra bất kì điều gì.