Chương
Cô lập tức cuối đầu xuống, có chút thấp thỏm vì thế mà một vài lần lỡ đạp †rúng chân bạn nhảy cùng.
“Cô làm gì vậy, rốt cuộc có nhảy nữa không đây?”
Một hai lân còn nhịn được, nhưng mà cô lại nhảy sai rất nhiều lần, hơn nữa chân của anh ta còn bị giày cao gót của cô còn đạp đến mức sưng lên.
Anh ta không chịu được nữa, có phần tức giận hỏi cô.
Anh ta vừa dứt lời, có không ít người lập tức vây lại xem, kể cả Cố Thành Trung.
Cô cùng với cái mặt nạ hình heo Peppa Pig kia, trong đám người toàn đeo mặt nạ màu đen, rất nổi bật.
Cô như vậy, một chút cũng không khó tìm!
Cố Thành Trung trực tiếp đi tới chỗ cô, cô bị dọa đến mức lập tức chạy tới cửa phụ rời đi.
Mà Cố Thành Trung cũng lập tức đuổi theo, chính bản thân anh cũng không biết rốt cuộc trên người cô có sức hấp dẫn gì mà lại thu hút anh tới như vậy.
Rõ ràng, loại chuyện không thu được kết quả này có thể để cho Khương Anh Tùng làm, vậy mà…
Nữ nhân sao có thể so với tốc độ của đàn ông được, cô mới dừng được một lát đã bị Cố Thành Trung đuổi kịp rồi.
Cô vậy mà lại chạy tới ngõ cụt, phía sau là một bức tường rất cao… phía trước thì… Cố Thành Trung đã gần ngay trước mắt rồi.
Cô chớp mắt tỏ vẻ vô tội nhưng trong lòng thì nóng như lửa đốt tới nơi rồi.
“Nè, bọn lão đai các người, không phải muốn cô tiểu cô nương đây nghiêm túc đó chứ?”
Cố Thành Trung nghe thấy giọng nói hết sức quen thuộc này, trái tim đống băng giống như hở ra một lỗ hỏng vậy, lờ mờ nổi lên từng đợt sóng.
Quá giống rồi.
Giọng nói gần như là như đúc.
Hơn nữa, dáng người này, giống như là từ một khuôn mẫu đúc ra vậy.
Thêm việc cô đeo mặt nạ, nếu nhìn không kĩ, anh thật sự sẽ cho cô là Hứa Trúc Linh.
Anh xiết chặt tay, dặn bản thân phải lí trí lên.
“Ai sai cô đồn đại về tôi, tôi với cô gặp nhau khi nào, ai là người chỉ thị cho cô? Những lời nói đó của cô, là nghe được ở đâu? Đơn Diên là không có khói làm sao có lửa, đúng là những chuyện bịa đặt vô căn cứ.”
“Không có ai sai khiến tôi cả, chỉ là †ôi muốn đòi công bằng cho người đã mất mà thôi! Tôi cảm thấy không công bằng, Hứa Trúc Linh cũng mất rồi, mà anh vẫn còn lợi dụng cô ấy, ngụy tạo vẻ mặt thâm tình kia, anh không thấy xấu hổ sao?” – Cô thở hông hộc mà nói.
“Tôi không có. Đây đều là những lời đồn đại bên ngoài, trước giờ tôi chưa từng làm điều gì cả, nửa năm nay chỉ thông báo ra bên ngoài đúng một tin, đó chính là cả đời này tôi sẽ không kết hôn, vợ của tôi chỉ có một, đó chính là Hứa Trúc Linh”.
Hắn nói với tâm thế bình tĩnh, hết sức kiên nhãn đối với lí luận của cô gái nhỏ trước mặt này.
Ngoại trừ Hứa Trúc Linh ra, anh ta chưa từng bày ra bộ dạng như vậy.
Hắn trước nay đều là người hành động thay vì nói, đối với hiếu lầm của thế giới bên ngoài, chẳng mấy may đếm xỉa tới.
Nhưng… cô gái trước mặt này.
Đôi mắt ấy, dáng người ấy, kể cả ngữ khí lúc nói chuyện cũng đều rất giống với Hứa Trúc Linh.
Không thèm đoán xem mặt của cô trông như thế nào nữa, anh ta có một loại ảo giác, giống như là đang nói chuyện với Hứa Trúc Linh vậy.