Chương
Một người đàn ông hối hận khi cưới một người phụ nữ, đích thị là nhát dao chí mạng.
Cô khó khăn lắm mới sống lại được, nhất định phải tìm hiểu rõ chuyện này.
Ông trời muốn anh quên đi cô, có thể cũng là để cho anh sống sáng suốt hơn chăng?
Cô vẫn còn rất nhớ anh, đợi sóng yên biển lặng rồi đi tìm anh vậy.
Nhưng mà bây giờ, không cần thiết tìm anh nữa rồi.
Anh quên đi cô, là một khởi đầu mới, cô cũng không cần chấp nhất quá khứ làm gì.
Diên nói với cô, lúc đầu bản thân cô, lựa chọn thôi miên.
Bởi vì cô muốn chủ động phối hợp, nên đối với người đàn ông này phải thất vọng tột cùng, vì vậy mới thành công được, đem tất cả mọi chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ quên một cách gọn gàng sạch sẽ.
Như lần này cũng vừa hay, anh không nhớ, bản thân cô cũng không cần nhớ nữa, hai người cùng quên, xem như lần này gặp lại, cũng không cảm thấy ngượng ngùng nữa.
Cô một mình nuôi con, cũng không cần anh đảm nhận trách nhiệm đau khổ mà anh hối hận.
Nếu đây đã là một cuộc hôn nhân sai trái nực cười, thì cũng không cần tiếp tục làm gì, hà cớ phải tổn thương lấn nhau.
Mà, cô cũng không hiểu, rõ ràng là Cố Thành Trung ghét bỏ cô, vậy mà trước mặt người khác lại diễn vẻ thâm tình, đem người ta quay vòng vòng đùa giỡn, thế giới này rốt cuộc có hay không cái gọi là đạo lí?
Bây giờ lại làm ra bộ dạng đó cho người khác xem, sao không làm sớm hơn đi?
Cô càng nghĩ càng tức, tính xem có nên đi viếng quá khứ của mình một chút.
Được sự đồng ý của Quý Thiên Kim, cô dễ dàng đi vào nghĩa trang của nhà họ Quý.
Cô dừng trước ngôi mộ mới xây, bên trên là bức ảnh trắng đen của chính cô.
Quý Thiên Kim thấy cô đến, bà liền đi chỗ khác, có chút dự cảm không lành.
Bộ dạng này vốn là để cho Cố Thành Trung nhìn thấy, xem ra bây giờ không cần nữa rồi.
Cuối cùng cô cũng từ bỏ rồi.
Hứa Trúc Linh trước đây đã chết rồi, bây giờ cô là một con người hoàn toàn mới.
Cô ngồi xổm xuống đất, đặt bó hoa †ươi lên ngôi mộ, bình thản mà nói: “Cô lúc đầu đúng thực là rất ngốc, người đàn ông này đúng là giỏi lừa gạt người khác, sao cô có thể tin anh ta ta chứ?
Nhà giàu có như thế làm sao có thứ gọi là tình yêu chứ, trong mắt bọn họ toàn là lợi ích, cô thì lại nhỏ bé như vậy, gì cũng không giúp được anh, anh ghét bỏ cô cũng đúng thôi”.
“Nhưng… Nhưng sao tôi lại giận thế này cơ chứ, rõ ràng là anh ta lợi dụng cô, à không, là lợi dụng tôi! Liên tiếp lợi dụng tôi, chỉ vì muốn giữ thanh danh cho mình, con người anh ta đúng là đáng bị thiên lôi đánh chết mài”.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói, đúng lúc này trên trời đột nhiên sấm chớp đùng đùng, đúng là dọa cô một trận.
Cô ngước lên trời, không phải lúc nãy trời còn rất trong sao, đột nhiên bây giờ mây đen kéo tới ùn ùn.
Đây cũng là cuối hạ rồi, mà vẫn còn mưa giông bất ngờ như vậy.
“Tôi muốn cô đi phanh thây Cố Thành Trung, không phanh thây được thì đe dọal”
Cô dậm chân nói một cách đáng thương.
“Hứa Trúc Linh, tôi là Annie, tôi là tương lai của cô, cũng là con người mới của cô. Mọi thứ trước đây đều đã qua rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt đứa nhỏ, chăm sóc nó giống như những gì mà cô muốn”.