Chương
“Tôi định mua một căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố, có vườn rau, vườn hoa của riêng mình, nghiên cứu món ăn mới, chăm sóc đứa nhỏ. Đây là cuộc sống trước kia mà cô mong ước, tiếc là vì tên đàn ông kia, cô đã từ bỏ tất cả, coi anh ta là duy nhất, nhưng cô đã nhận được gì từ anh ta chưa?”
“Thôi không sao cả, đều là quá khứ cả rồi, con người phải luôn hướng về phía trước, tôi sẽ chậm rãi thực hiện được mục đích này”.
Cô siết chặt tay, tràn đầy năng lượng.
Cô không muốn sống vì người khác nữa, lần này, cô muốn sống vì bản thân mình.
Nhưng mà vấn đề là, tất cả những thứ này đều cần có tiền.
Lúc quay về cô còn có một ý tưởng táo bạo, cô muốn âm thầm lấy tiền của nhà hàng do cô đứng tên đem đi! Chút tiền nhỏ này đều là của cô, vốn là để sau này chăm sóc cho đứa nhỏ!
Nhà hàng này là do Ngôn Phúc Lâm giúp đỡ cô, chiếm bốn mươi phần trắm cổ phần, cô cũng có bốn mươi phần trăm cổ phần, còn có hai mươi phần trăm cổ phần của Chu Đình.
Tiền của Ngôn Phúc Lâm, cô đều trả đều đặn hàng tháng, trước đây là tự mình đi trả, bây giờ phải nhờ tới sự giúp đỡ của Chu Đình.
Mà tiền của cô, cũng được giữ trong két an toàn của ngân hàng, chỉ cần xuất trình chứng minh nhân dân là có thể lấy được rồi.
Nhưng cái thân phận Hứa Trúc Linh đã sớm không còn tôn tại trên thế giới này nữa rồi, cục cảnh sát cũng đã làm xong giấy chứng tử cho cô, loại bỏ nhân khẩu.
Theo như quyền thừa kế, nếu không phải Tiểu Hy thì chính là Cố Thành Trung.
Từ từ đợi đã…
Bản di chúc!
Hay là tự mình làm giả một bản di chúc, âm thầm tìm luật sư với ngân hàng công chứng, không phải là được rồi sao?
Bồng nhiên cô mắt sáng rực lên, phát hiện ra sau khi mình không còn lọt vào tình yêu nữa, quả thật là biến thành một người thông minh sáng suốt, tỉnh thân sảng khoái, chỉ số thông minh cũng tăng lên mấy tầng, đúng là làm cho người khác cảm động mà.
Cô lập tức về nhà viết một bản di chúc, phía bên trên viết rõ, quyền thừa kế để lại cho cô.
Sau đó cô nhanh chóng tìm được luật sự, trong một ngày đã có thể lấy tiền trong két an toàn của ngân hàng rồi.
Cô còn đút lót cho người khác, dặn dò bọn họ không nói với Cố Thành Trung, dù sao anh ta cũng không quan tâm đến số tiền này.
Không ngờ, người đầu tiên phát hiện ra chuyện này không phải là Cố Thành Trung, mà là Chu Đình.
Mỗi tháng Chu Đình đều trả tiền hàng tháng vào tài khoản của Hứa Trúc Linh, hôm nay lúc cô đi ngân hàng, phát hiện ra tiên trong két an toàn không còn nữa.
Phản ứng đầu tiên của Chu Đình chính là, có người lấy tiền trộm đi mất rồi.
Cô lập tức gọi điện thoại cho Cố Thành Trung, gấp gáp nói: “Anh ba, không hay rồi, có kẻ lạ mặt nào đó đã trộm hết số tiền trong tài khoản của Hứa Trúc Linh đi mất, mấy triệu bạc giờ chỉ lại vài trăm ngàn, đến phí dịch vụ của ngân hàng cũng không cần trả nữa”.
Cố Thành Trung nghe xong, đùng đùng tức giận, lập tức đi tới ngân hàng.
Tổng giám đốc ngân hàng đích thân đón tiếp anh, đặc biệt kính trọng.