Chương
Nếu anh nhớ… dù cho chỉ nhớ được một chút, thì chắc chắn cũng sẽ không nói ra những lời cầm thú như vậy.
Thật ra trong khoảng thời gian này anh cũng rất đau khổ, trong đầu chẳng nhớ ra được hình bóng của cô, anh tìm kiếm những dấu vết còn sót lại, để hiểu về cô gái này.
Nhưng những hình ảnh và ký tự này sẽ biến mất từng chút ra khỏi đầu, như là có người dùng tẩy xóa, xóa đi sạch sẽ.
Anh từng đau khổ, từng mê mang, thậm chí còn không thể nghe người khác nói ba từ “Hứa Trúc Linh”!
Trừ cách thể hiện dáng vẻ không quan tâm ra, thì đây là sự bảo vệ đối với bản thân.
Nhưng… anh lại mạnh mẽ vu khống Hứa Trúc Linh.
“Tôi xin lỗi.”
Anh biết ba chữ này là vô ích, nhưng lại không thể thay đổi được gì.
“Vậy sau đó… cô ấy đã trải qua những gì?”
Giọng nói của anh run run.
“Anh chọn quên đi cô ấy, vậy thì cô ấy cũng hạ quyết tâm, muốn quên đi anh. Không chỉ là vì riêng mình, mà còn vì em bé, bác sĩ nói có lẽ đến lúc đó chỉ có thể giữ một, cô ấy muốn giữ đứa bé, tôi không đồng ý. Cô ấy không biết khi nào anh mới khôi phục trí nhớ, cô ấy sợ cả đời này anh cũng không nhớ lại được, và cũng sẽ không cần cô ấy và đứa bé.”
“Thậm chí cô ấy còn cảm thấy, ông trời khiến anh mất trí nhớ, có lẽ là cho anh thêm một cơ hội nữa để lựa chọn.
Vậy nên, vì để không hổ thẹn với cậu, và cũng vì để cho chính mình dễ dàng buông tay, cô ấy quyết định thôi miên mình. Tôi tìm nhà thôi miên giỏi nhất cả nước, thôi miên tẩy não cho cô ấy trong vòng nửa tháng, cuối cùng cũng làm cho cô ấy quên anh hoàn toàn.”
“Sự thật đã chứng tỏ, sau khi quên anh, cô ấy rất vui vẻ.”
Câu nói cuối cùng, như một thanh kiếm sắc bén, đâm mạnh vào trái tim của Cố Thành Trung, khiến anh hô hấp khó khăn.
Sự thật đã chứng tỏ…
Sau khi quên anh, cô ấy rất vui vẻ.
Câu nói này, không ngừng quanh quẩn ở sâu trong đầu anh, như có ma lực, đánh vào từng dây thân kinh của anh.
“Vậy nên, cô ấy đã quên tôi? Vậy cô ấy có biết tôi đã nhớ ra cô ấy rồi không?”
“Tôi không nói cho cô ấy, chắc là không biết. Sau khi cô ấy tỉnh lại, biết cô ấy và anh là vợ chồng, thì vấn luôn cảm thấy anh… không phải người đàn ông tốt đẹp gì. Cố Thành Trung, lần này tôi không lợi dụng lúc anh khó khăn, tôi biết cô ấy đang ở chỗ anh. Chuyện duy nhất tôi có thể làm, đó là… nếu anh còn dám tổn thương đến cô ấy một lần nào nữa, tôi sẽ giấu cô ấy đi, giấu ở một nơi, mà có chết anh cũng không tìm ra được.”
“Nếu anh còn làm cho tôi thất vọng, tôi sẽ liều mạng với anh! Dù cho mất đi mạng sống, tôi cũng phải lấy lại công bằng cho cô ấy.”
Diên nói từng câu từng chữ, những lời này không phải đùa giốn, là là sự thật.
Đây là sự uy hiếp, và là một sự hứa hẹn đối với cô ấy.
Nghe vậy, Cố Thành Trung siết chặt nắm đấm, khàn khàn nói từng chữ: “Những lời này, không cần cậu nói với tôi, sẽ không có lần thứ hai. Đừng nói cậu không cho phép, tôi cũng sẽ không cho phép bản thân mình!”
“Cố Thành Trung, tốt nhất là anh nói được làm được! Trúc Linh ở Đà Nẵng, anh chăm sóc cô ấy cẩn thận cho tôi.”