Chương
Hai người cúp điện thoại, tâm trạng của Cố Thành Trung vô cùng rối bời.
Sau khi anh ra ngoài, chuyện đầu tiên anh làm đó là hỏi Hứa Trúc Linh đi đâu.
Cô không thể đợi tiếp trong phòng, sau khi xem phim một là lát thì cô ra vườn tản bộ.
Ở đây có bể bơi trong nhà, rạp chiếu phim gia đình, vừa hoa nhỏ, chòi nghỉ mát để nghỉ ngơi.
Giúp việc còn chuẩn bị hoa quả và đồ ăn vặt cho cô, cô xách một chiếc túi nhỏ trong tay, vừa đi vừa ăn.
Cố Thành Trung đứng ở ban công lầu hai, nhìn cô đi loạng choạng quanh chòi, pha một ly trà nóng, đang chuẩn bị một mâm hoa quả.
Ánh mặt trời ấm áp dịu dàng chiếu lên cơ thể cô, trông cả người như một cục bông.
Ánh mắt của anh cực kỳ dịu dàng, trái tim cũng chầm chậm tan chảy.
Anh dặn dò xuống dưới, tất cả mọi người đều phải cung kính đối với cô ấy, tất cả mọi chuyện đều phải thỏa mãn vô điều kiện.
Anh cũng cho người đến nhà họ Quý, dùng sao cũng phải nói với Quý Thiên Kim một tiếng, cũng để cho bọn họ yên tâm.
Anh trở về phòng sách, xử lí một vài chuyện quan trọng của công ty, bây giờ anh chỉ muốn làm xong việc trong thời gian nhanh nhất, sau đó chăm sóc cô cẩn thận.
Hứa Trúc Linh pha trà, rửa hoa quả sạch sẽ, định bụng sẽ làm cho Cố Thành Trung ăn.
Giúp việc trong nhà cũng mau chóng mở một cuộc họp, truyền đạt ý của Cố Thành Trung đến tai từng người.
Những người giúp việc này đã làm việc trong nhà rất lâu, nhận được không ít sự quan tâm của Hứa Trúc Linh.
Vốn dĩ còn cho rằng Cố Thành Trung vấn luôn chung tình, nhưng không ngờ người mới mất được nửa năm, mà anh đã cho một người phụ nữ nào đó về nhà, còn nuông chiều bằng mọi cách.
Chuyện này thật sự làm cho người †a đau lòng!
Các cô giúp việc đều rất giận, nhưng lại không dám phản kháng ra ngoài, cuối cùng chỉ có thể chiều theo Hứa Trúc Linh.
Cô đang thảnh thơi uống trà, có một cô gái tầm hai mươi tuổi đang tưới nước ở vườn hoa.
Vừa tưới, vừa nói hùng hồn.
“Có một vài người thật sự không biết xấu hổ, cứ vậy mà công khai vào ở trong nhà một người đàn ông, kể ra ngoài cũng không sợ bị người cười chê.”
“Cũng không biết cha mẹ dạy dỗ nhưng thế nào, trông cũng thành thật và an phận đấy, như trong lòng thì lại không biết liêm sỉ.”
“Cô ta cũng không sợ gặp ác mộng nửa đêm, mơ thấy ác quỷ theo à?”
Rốt cuộc Hứa Trúc Linh cũng không thể ngồi tiếp nữa, những câu này rõ ràng là nói cho cô nghe mà.
“Cô ơi, cô đang nói tôi sao.”
Cô không hề né tránh, hỏi thẳng ra.
“Tôi cũng không chỉ tên nói họ, tôi tự tôi nói, sao nào? Cũng có cản trở gì đến cô Annie sao?”
Cô giúp việc rướn cổ, nói một cách không hề yếu thế.
Nghe xong Hứa Trúc Linh cũng không biết nên khóc hay nên cười.