Chương
“Lên cây cũng không khó, em muốn mấy con, anh cũng có thể đưa bọn chúng lên.
Hứa Trúc Linh không nói lại được, đây chính là cảm giác phô trương của người giàu có sao?
Có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ?
Cô bất mãn bĩu môi: “Ăn đi.”
“Đút cho anh… hai tay của anh không có tí sức lực nào.”
“Anh cho rằng em mù sao? Rõ ràng vừa nãy em còn thấy anh đang đánh máy!”
“Vậy bây giờ không được rồi.”
Cố Thành Trung trực tiếp cầm con dao gọt hoa quả trên bàn, đưa tay rạch một đường.
Ra tay chính xác, tàn độc, không có chút do dự nào, khi trên tay xuất hiện vết rách, chân mày anh cũng không nhăn một chút.
Hứa Trúc Linh bị dọa sợ, lập tức để đồ xuống, kiểm tra vết thương của anh.
Cô không biết nên tức giận hay nên khổ sở, anh làm sao lại tích cực như vậy?
“Anh bị ngu à? Vì muốn em đút cơm, anh lại tự hại mình?”
“Ừ, như vậy thì anh không thể tự làm rồi, mấy ngày tiếp theo, em đều phải đút cơm cho anh, nếu không anh sẽ phải chết đói.”
“Anh…
Cô giận đến cả người run rẩy, nước mắt không ngăn được rơi xuống.
Cố Thành Trung lập tức mềm lòng, muốn lau giúp cô, lại bị cô dùng sức gạt ra.
Cô nhanh chóng tìm bác sĩ để lấy thuốc, vết thương rất dễ xử lý, cũng không cần tìm nhân viên y tế.
“Cố Thành Trung, anh có biết anh rất quá đáng không? Thân thể là của anh, tại sao phải dùng nó để uy hiếp em, anh biết em không đành lòng, không thể cự tuyệt, cho nên anh cứ ăn em đến chết, đúng không?”
“Anh không cảm thấy như vậy rất quá đáng sao? Cũng rất ích kỷ! Anh như vậy là muốn làm cái gì? Rốt cuộc là trừng phạt bản thân, hay là trừng phạt em?”
Cô vừa khóc vừa than phiền.
“Vậy sau này, nếu như em nói muốn mạng của anh, có phải anh cũng tự đâm mình một dao không?”
“Chỉ cần em muốn, anh tất nhiên cho.”
Tay trái vẫn còn nguyên vẹn của Cố Thành Trung nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên ngực mình.
Cách lớp quần áo, cô vẫn có thể cảm nhận được trái tim bên dưới da thịt đang đập nhẹ nhàng, có sức sống.
“Anh…”
Không ngờ, vừa nãy cô nói nhiều như thế cũng vô dụng sao?
“Không cho phép anh tự hủy hoại mình, anh có hiểu không?”
“Anh biết, nhưng quả thật nếu có một ngày, em muốn tim của anh, mạng của anh, anh sẽ cho, tuyệt đối không hai lời.”
Anh dẫn từng chữ từng chữ một, căn bản không phải nói đùa, mà là cam kết.
Hứa Trúc Linh cũng không biết hình dung tâm tình mình lúc này như thế nào, thật sự là ngoan cố không thay đổi, giống như là con lừa cứng đầu vậy, hồ đồ ngu xuẩn.
“Tốt lắm, đừng khóc, lần này là anh không đúng, anh xin lỗi em được không?”