Chương
“Nói xin lỗi mà có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì?”
“Anh có thể nhờ cảnh sát đến nói hộ anh, em muốn thấy sao?”
“Nhiều tiền thì giỏi lắm à?” Cô nổi giận đùng đùng nói.
“Tiền của anh đều là của em.”
“Anh còn đang mất trí nhớ, em lúc nào cũng có thể vứt bỏ anh, tìm người đàn ông khác đi”
“Lần này có thể không cần Diên kiểm định rồi, em có thể đưa người sống tới đây cho chồng em nhìn một chút, anh nhìn một chút xem anh ta có mấy cái mạng.”
Mẹ, đồ đàn ông chó má, lời nói trước sau không giống nhau.
Ngoài miệng vừa nói có thể tái hôn, một giây sau đã bắt đầu đổi ý không thừa nhận, hơn nữa còn uy hiếp mình!
Cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám nói gì.
Cô cầm chén đũa mang tới trước mặt anh, bất đắc dĩ đỡ anh dậy, nói: “Hay là chúng ta ăn cơm đi, đừng tán gầu, trời sắp tàn rồi!”
Cô bị sự cương quyết của Cố Thành Trung dọa cho sắp chết rồi!
Hôm nay hầm canh bí đao sườn heo, là món cô dùng lửa nhỏ hầm trong một tiếng, bên trong còn bỏ thêm một ít dược liệu bồi bổ cơ thể.
Cô dùng thìa múc canh đưa qua, Cố Thành Trung thử, lắc đầu nói: “Nóng lắm, em thổi cho anh đi.”
“Nóng? Nóng đâu ra?”
Cô nghỉ ngờ, uống thử một hớp, rõ ràng là vừa ổn mà.
Nhưng cô vừa mới thử xong, không ngờ Cố Thành Trung đã vươn một bàn tay tới, khống chế lấy gáy của cô, đôi môi mỏng đè xuống dưới.
Cánh môi chạm nhau, cô ngừng thở trong một khoảnh khắc, mở to mắt luống cuống chân tay nhìn anh.
Mình… mình đang bị cưỡng hôn sao?
Cô đã quên sạch chuyện trong năm năm này, sao còn nhớ cảm giác này được?
Bây giờ đối với cô mà nói, “thân mật” trong tình yêu điều vô cùng xa lạ.
Thậm chí cô cảm thấy, đây còn là nụ hôn đầu của cô.
Cứ vậy bị người ta lấy mất?
Sau một lúc lâu cô cũng không có phản ứng lại, nhưng Cố Thành Trung thì phải dời môi đi khi vẫn chưa thỏa mãn.
Anh vươn đầu lưỡi liếm đôi môi mỏng, tựa như đang tìm lại mùi vị.
“Hương vị ngon lắm”
Hứa Trúc Linh nghe thấy câu có hai nghĩa này, thoáng chốc đỏ mặt.
Cô không biết, anh đang nói canh ngon, hay là đang nói mình.
Cô như một chú mèo con bị giãm đuôi, vội vàng giậm chân.
Cố vội vàng phóng xuống giường, bàn tay nho nhỏ lên án anh: “Sao… sao anh có thể làm như vậy? Anh đang giở trò lưu manh đó anh biết không? Tôi…
tôi có thể kiện anh tội sàm sỡ!”
“Cũng nên đến cục công an, để khôi phục thân phận xã hội cho em rồi.”