Chương
“Hả?”
Hứa Trúc Linh sững sờ.
Ngay lúc cô đang ngây ngốc, Cố Thành Trung cúi người sang.
Cô muốn chạy trốn theo bản năng, nhưng anh lại nắm cằm cô, làm cho cô không thể nhích được chút nào.
Môi mỏng hôn lên, lần này còn dịu dàng hơn lần trước nhiều, hơi thở đan vào nhau.
Cô ngây ngốc, đầu lưỡi không biết nên né ở đâu, hơi thở hỗn loạn cả lên.
Cô sợ tới mức không dám nhắm mắt, cứ vậy nhìn anh một cách hoảng SỢ.
Đúng lúc này, trên cánh môi mỏng dâng lên chút đau đớn, còn cả âm thanh hơi bất mãn của Cố Thành Trung.
“Nhắm mắt đi, em mở to mắt nhìn anh làm gì, có thể ăn anh sao?”
“Muốn… nhưng không dám.”
Cô thành thật nói, vô cùng trung thực.
Cố Thành Trung bất đắc dĩ, cuối cùng cũng không công thành chiếm đất, chỉ mổ nhẹ lên cánh môi của cô, sau đó hôn lên trán.
“Đút cơm cho anh đi, anh đói.”
Hứa Trúc Linh thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn sự giơ cao đánh khẽ của anh.
Canh rất ngon, cháo cũng rất nóng, bầu không khí vừa ổn.
Nhưng Hứa Trúc Linh ra khỏi cổng bệnh viện, lập tức gọi điện thoại cầu cứu Diên.
Vừa nghe thấy tiếng của Diên, cô không kìm được bắt đầu khóc.
“Diên, cứu tôi với, Cố Thành Trung đúng là một con quỷ! Anh ta nói tôi là người không có hộ khẩu, còn nói tôi lừa đảo, anh ta còn sàm số tôi! Hu hu, tôi không muốn tới đây, tôi rất sợ, anh đưa tôi về đi.”
“Không kịp nữa rồi.”
Diên khó xử nói.
“Tại sao?”
“Cố Thành Trung đã phong tỏa các cổng hải quan, cả xuất và nhập cảnh, không thể ra ngoài với thân phận Amnie.”
“Sao anh ta có thể như vậy chứ?
Anh chắc chắn sẽ có cách mà.”
“Trúc Linh, thật ra em cũng không muốn ra đi, chỉ là nhất thời em không thể chấp nhận người chồng này, gánh vác trách nhiệm của Hứa Trúc Linh, em đang sợ hãi mà thôi.”
“Tôi đã không nhớ anh anh ta, tôi thật sự đã rất cố gắng suy nghĩ, nhưng chẳng nhớ ra chuyện gì hết. Lỡ đâu cả đời này tôi cũng không nhớ ra thì phải làm sao? Chẳng lẽ tôi phải ở chung với anh ta mãi mãi sao?”
“Em xách định… em không thể yêu anh ấy lại sao?”
Diên nói một sách sâu xa.
Hứa Trúc Linh nghe vậy, cơ thể mạnh mẽ run lên, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.