Chương
Cô cúi đầu, nước mắt trong suốt rơi trên mặt đất, cơ thể cô bất lực ngồi xổm xuống, dựa vào góc tường.
“Tôi rất sợ, sợ rằng tôi sẽ lại yêu thương anh ta. Không biết tại sao mỗi khi nghĩ đến đó, trái tim tôi sẽ vô cùng sợ hãi. Tôi và anh ta chắc chắn đã từng có những ký ức rất tồi tệ, tôi rất mâu thuẫn”
“Nếu tôi quay về, có phải chúng ta sẽ không xuất hiện cùng nhau nữa, tôi đang nghĩ, đến lúc đó tôi có thể sống tốt hay không.”
“Trúc Linh, em lúc mười tám tuổi, chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào tốt hơn Cố Thành Trung, nên em đắm chìm, không có khuyết điểm nào.
Em của bây giờ, đã được tiếp xúc với rất nhiều người đàn ông xuất sữa, nếu em vẫn yêu anh ấy, thì đây là cái số. Em mười tám tuổi, suy nghĩ và tâm tính vẫn còn nhỏ, nhưng bây giờ em hai mươi ba tuổi, tư tưởng của em không thể so với trước kia được.”
“Em trưởng thành, cũng chín chắn rồi, có đủ sức hút của phái nữ. Nếu em của bây giờ, vân bị Cố Thành Trung hấp dân nhiều, chuyện đó chứ minh một thực tế, dù cho hai người có cách xa nhau bao nhiêu năm, gặp bao nhiêu người muôn hình vạn trạng, thì em cuối cùng vẫn sẽ lựa chọn anh ấy.”
“Trúc Linh, đây là con đường của em, em trốn thoát thì có thể thay đổi kết quả ư? Cố Thành Trung biết em vẫn còn sống, anh ấy sẽ không chịu để yên đâu.”
“Nhỡ đâu… anh ta bằng lòng tác thành cho tôi, cho tôi một cơ hội lựa chọn công băng thì sao?”
“Sẽ không đâu.”
Diên nói một cách chắc chắn: “Anh ấy chắc chăn sẽ cho em cơ hội, nhưng anh ấy sẽ làm gì đó. Trúc Linh, em trốn không thoát đâu, từ khi em quay về, Tôi đã biết hai em sẽ gặp lại nhau lân nữa.”
Âm thanh của anh du dương êm tai, như đang kể một câu chuyện ngụ ngôn xa xưa.
Hứa Trúc Linh nghe vậy, lập tức hiểu rằng, mình sẽ trốn không thoát, dù có là Diên vô cùng quyền thế cũng không thể giúp được cô.
Chỉ cần Cố Thành Trung biết cô còn sống, thì dù cô có chạy đến chân trời góc biển, anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Thật là… đau đầu.
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ tôi không có cách nào để đè lên đầu anh ta sao? Bây giờ tôi bị anh ta nắm chặt trong lòng bàn tay, chẳng lẽ trước kia tôi cũng sống khuất phục như vậy sao?”
Cô oán hận nói, vẽ mấy vòng tròn trên đất nguyền rủa Cố Thành Trung.
“Hửm? Anh ấy áp chế em? Không thể nào chứ?”
Diên vô cùng nghi hoặc: “Trước kia anh ấy đều nghe theo em, em nói hướng đông anh ấy không dám đi hướng tây.
Em nói một, anh ấy không dám nói hai.
Tất cả mọi người đều biết Cố Thành Trung là tên cuồng vợ, tình tứ với em cả trước mặt và sau lưng mọi người, chuyện gì cũng làm cho em.”
“Hửm?”
Người mà hai người họ nói là một à?
“Vậy tại sao bây giờ tôi lại bị anh ta nắm chặt trong lòng bàn tay thế? Hoàn †oàn ngược lại, anh ta nói một tôi không dám nói hai, rất là nhịn nhục!”
Cô vô cùng ấm ức nói.
Nghe vậy Diên cũng ngây ngốc.
“Có cách nào tóm được tên ác ma này không, bây giờ tôi bị ăn hiếp mỗi ngày, vô cùng đáng thương.”