Chương
“Tôi bảo tôi tái hôn, anh ta liền uy hiếp tôi, tôi mà dẫn người ta về, anh ta sẽ làm cho người đó đẹp mặt. Lại còn nắm bắt điểm yếu của tôi, người ta vô cùng quyền thế, gia tài bạc triệu, tôi thì chỉ có một nhà hàng cơm Tây, lại còn không dám đi thu tiền. Diên, tôi đáng thương quá đi!”
Hứa Trúc Linh không nhịn được mà khóc lóc kể lể, nhớ đến mấy ngày hôm nay mình bị áp bước rất đáng thương, thế là vô cùng ấm ức.
“Trước kia em không hề sợ anh ấy, hay là em đổi cách ở chung đi, cứng hơn một chút?”
“Không được… không dám.”
“Khí phách của em đâu?”
“Không biết nữa, cũng không biết tôi đã vứt bỏ từ khi nào, bây giờ tôi thấy anh ta cứ như là chuột thấy mèo vậy đó.”
“Vậy thì em cứ không có việc gì là khóc, đàn ông đỡ không được đâu. Anh ấy uy hiếp em, thì em làm nũng giả vờ đáng thương, nếu thật sự không được thì cứ không quan tâm anh ấy, xem thử có hữu dụng không.”
Diên bị ép hết cách, chỉ có thể nghĩ cách cho cô.
Nghe xong, ánh mắt cô sáng lên, cảm thấy rất có lý.
Phụ nữ làm nũng là người tốt số nhất.
Cô hớn hở cúp điện thoại, Diên ở đầu bên kia cũng cười không biết làm Sao.
Cười được một nửa, khóe miệng cậu lại cứng đờ.
Bắt đầu từ khi nào, cậu không còn ghen, khó chịu nữa, thậm chí còn chân thành hy vọng họ có thể sống cùng nhau thật tốt, thậm chí còn có thể thản nhiên bình tĩnh bày mưu tính kế giúp họ?
Cậu bất đắc dĩ lắc đầu, rồi lại cười, có phần dễ chịu.
Cậu đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn những tòa nhà cao tầng phía xa xa, nhìn người xe như nước ở phía trước.
Trước đây cậu chưa từng ngắm nhìn thế giới này kĩ, luôn cảm thấy bên cạnh mình đều là những kẻ phản bội và vứt bỏ cậu.
Bây giờ cậu bỗng nhiên hiểu ra, chẳng ai vứt bỏ cậu cả, mẹ đã tính toán tất cả mọi thứ vì cậu, chưa bao giờ lo lắng đến cảm nhận của cậu, không phải là không thương cậu, mà là muốn giúp cậu đứng ở đỉnh cao quyền lực, không bị người khác ăn hiếp.
Josh luôn làm thế thân cho cậu, giúp cậu cản lại rất nhiều tai nạn, thậm chí còn hy sinh cả hôn nhân của mình, nhưng cô ấy vẫn yêu thương cậu rất nhiều, xem cậu như em trai, bảo vệ cậu.
Halley và Acecilia cũng luôn hỗ trợ cậu, giúp đỡ cậu vô điều kiện.
Tuy cậu và cố Thành Trung là tình địch, nhưng không tới nỗi là không qua lại với nhau cả đời, cũng là đối thủ cạnh tranh thương mại. Cậu cũng bắt đầu vô cùng thưởng thức anh, hiểu anh.
Còn có Trúc Linh, cậu nhớ rõ cảm giác yêu cô, nhưng sẽ không bao giờ cố chấp phiến diện nữa.
Quả thật rất khó để buông tay, nhưng buông rồi, mọi người đều sống rất dễ chịu.
Mình còn trẻ, có rất nhiều thời gian chờ đợi chính mình.
Tương lai đáng mong đợi.
Cố Thành Trung đợi ở bệnh viện một ngày, ngày hôm sau trở lại khách sạn, anh bảo là muốn ở đây chơi một thời gian, chơi chán sẽ về.