Chương
“Uống nửa tháng sau, hành vi cử chỉ của cậu sẽ rất kỳ quái, khác với người thường, làm ra cái hành động điên rồ gì đều có thể hiểu được. Đến lúc đó, tin tức Cố Thành Trung bị điên chỉ sợ sẽ truyền khắp toàn bộ Đà Nẵng.”
“Tôi đã biết.”
Nguyên Doanh nói rất nhiều, cuối cùng đổi lấy chỉ có hai chữ nhàn nhạt.
“Thuốc này cậu lấy ở đâu, có phải là người bên cạnh cậu trà trộn vào và thu thập được thông tin không?”
“Tôi sẽ tự mình giải quyết tốt, cậu không cần lo lắng, thuốc này có thuốc giải không?”
“Ngoài việc kết hợp thuốc, tôi còn phải tự mình kiểm soát, có lẽ có thể dễ dàng nghiên cứu ra được. Nhưng mà trước kia, công dụng của cái thuốc mê đó quá mạnh, cũng không dám tùy tiện đưa vào thị trường quân dụng, thật sự là quá bá đạo!
“Khiến cho các chiến sĩ kiên cường không cảm giác được đau đớn chảy máu, còn có thể đứng dậy tiếp tục hăng hái chiến đấu, cho đến khi máu tươi chảy hết, hoặc là bị đánh trúng vào chỗ hiểm, thật sự là quá kinh khủng!”
Nguyên Doanh vẫn không nhịn được xúc động.
Nhật Bản nổi danh nhờ y dược, dù là khoa học công nghệ y khoa, hay là sản phẩm y học, đều khiến cho mọi người phải cảm thán.
Mặc dù nước nhà cũng đang phát triển nhanh chóng, nhưng cũng cân thời gian.
Cố Thành Trung nghe xong, trong lòng đã có tính toán.
Việc nào nặng, việc nào nhẹ, anh đã biết.
“Tôi còn có việc, cúp trước.”
Anh vội vã nói xong, liền cúp điện thoại.
Hai ngày này chờ đợi kết quả, Hứa Trúc Linh ăn không ngon ngủ không yên, cả người đều gầy đi một vòng.
“Trúc Linh, có kết quả rồi.”
Hứa Trúc Linh nghe được lời này, lập tức lên tỉnh thần, nói: “Thật sao?
Như thế nào, có phải em sẽ chết không?”
“Ô hay, trẻ con nói chuyện không biết kiêng ky, cái gì cũng dám nói? Anh còn chưa chết, làm sao sẽ để em đi trước?”
Cố Thành Trung bất đắc dĩ trừng mắt, nói: “Thuốc Ayako Nikkeikawa đưa cho em, quả thật rất bá đạo, nhưng có lẽ sẽ có thuốc giải. Một tuần sau, em liền đi yêu cầu thuốc giải tương ứng, chúng ta tiếp tục lập kế hoạch.”
“Cô ta chắc chắn sẽ không đưa cho em, em cũng sẽ không cho anh uống…”
“Thuốc đó, anh đã uống.”
“Cái gì?”
Hứa Trúc Linh trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn anh.
Trong chớp mắt, đầu óc cô quay cuồng.
Hồi lâu cô mới kịp phản ứng lại, lập tức kéo tay anh lao ra cửa.
“Đi đâu vậy?”
“Rửa dạ dày! Còn nữa, số thuốc còn lại đâu, đưa cho eml”
“Trúc Linh, em nghe anh nói, thuốc này chậm nhất là nửa tháng mới có tác dụng, anh vấn không đến nổi nguy hiểm tính mạng. Nhưng mà thuốc của em, thời gian dài sẽ hòa tan với máu, rất khó trị tận gốc!”