Chương
“Vậy em cũng không thể trơ mắt nhìn anh trúng độc, lấy mạng của anh đổi mạng của eml”
“Trúc Linh, chỉ có duy nhất biện pháp này, nếu không cả hai chúng ta ai cũng không sống nổi. Thuốc anh đã uống, anh sẽ không đưa cho em. Anh sẽ kiên trì dùng, ngày mai em đi tìm Fukuhara Yui đàm phán, một tuần sau thì yêu cầu thuốc giải, nếu không em sẽ không làm nữa. Trúc Linh, bây giờ không phải là lúc do dự, chỉ cần chúng †a ở cùng nhau, nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn.”
“Cố Thành Trung, anh có thể tin tưởng bản thân, nhưng mà anh đem hy vọng lớn như vậy đặt ở trên người em, em sợ… Em sợ em không làm được. Em không lợi hại giống như anh, đầu óc em đần độn, làm cái gì cũng không tốt, anh làm sao có thể đem tính mạng của mình giao cho em…”
“Trúc Linh, lần này em nhất định phải làm tốt, đúng như em nói, mạng của anh ở trong tay eml”
Anh đè bả vai cô, ép buộc cô nhìn mình.
Hai mắt cô mờ đi, nước mắt giàn giụa, toàn bộ đều đỏ hoe.
“Được rồi, đừng khóc, còn khóc nữa sẽ rất khó coi.”
“Hu Hu… bọn chúng có máy phát hiện nói dối, em không thể nói dối, em sẽ bị phát hiện.”
“Vậy thì không nói dối, tránh nặng †ìm nhẹ.”
Anh sờ đầu cô: ‘Để em đi đàm phán một mình, quả là làm khó em, thật xin lỗi, Hứa Trúc Linh nghe thấy anh xin lỗi, càng khó chịu hơn, anh vốn có thể không có chuyện gì, nhưng lại bởi vì mình mà biến thành bộ dạng này, còn nói xin lỗi cô.
Nếu sớm biết thành ra như vậy, cô sẽ không trở lại, cô chỉ gây phiền toái cho anh.
Rõ ràng mình không có năng lực gì, làm việc gì cũng không xong, tại sao Cố Thành Trung vẫn yêu mình?
Cô không biết bản thân trước kia có muốn biết hay không, nhưng cô bây giờ dù thế nào cũng không hiểu.
“Cố Thành Trung… em muốn biết, mấy năm nay, anh rốt cuộc có từng hối hận không?”
“Trừ khoảng thời gian mất trí nhớ đó, anh nghĩ cả cuộc đời này đều sẽ không hối hận.”
Anh dịu dàng cười nói, cho dù là sống chết trước mắt, chỉ cần có em ở bên cạnh, cũng có thể ung dung đối mặt.
Cô thở ra một hơi, siết chặt nắm tay, lần này bọn họ sẽ cùng nhau chiến đấu.
Hôm sau, Hứa Trúc Linh tìm được tung tích của Fukuhara Yui, cô ta luôn làm việc ở bệnh viện thành phố, nhưng không ai nghĩ rằng cô ta lại là người của Ayako Nikkeikawa.
Fukuhara Yui thấy cô rất bất ngờ, sợ bản thân bị bại lộ, lập tức đưa cô đến nhà kho bệnh viện.
“Tại sao cô lại ở đây?” Cô ta cau mày thật chặt, sợ thân phận của minh bị Nguyên Doanh phát hiện sẽ gặp nguy hiểm.
Cô ta nào ngờ Nguyên Doanh đã sớm biết, án binh bất động, chờ cá mắc câu.
“Fukuhara Yui, cái tên này tìm quá dễ, tìm được đến đây chẳng có gì lạ.”
Cô cố gắng giả vờ bình tĩnh, nói: “Tôi đồng ý hạ độc, một tuần sau cô cho tôi toàn bộ thuốc giải, cô thấy thế nào?”
“Đương nhiên là một nửa, nhỡ đâu cô vạch trần chúng tôi thì sao?”
“Không, tôi muốn toàn bộ!” Cô nói rõ ràng từng chữ từng chữ một, không chút sợ sệt nhìn vào mắt Fukuhara Yui.
Cô ta thấy thế lại cau mày thật chặt, cảm thấy có chút không ổn.