Chương
Akimoto Masako đỏ mặt, cô nhìn Alberta một cách lạnh lùng, giống như cô có thể giết anh ta bất cứ lúc nào.
Alberta giật mình, nhanh chóng quay đầu lại, trong lòng anh ta thầm than thở, đứa ngu cũng có thể nhìn ra mối quan hệ giữa cô ta và Trần Phi Vũ không bình thường, cô ta còn không muốn người khác nói ra, phụ nữ quả thật là kỳ lạ.
“Câu hỏi cuối cùng.” Trần Phi Vũ nhướng mày hỏi: “Rốt cuộc là ai đã gửi thư mời, có liên quan gì đến dòng họ Hoyle không?”
“Chuyện này thì tôi không biết…”
Alberta cười khổ: “Địa vị của tôi trong dòng họ Hoyle không cao, tính ra tôi cũng chỉ là vệ sĩ của .Josh. Cho dù thư mời thực sự là do dòng họ Hoyle đưa, tôi cũng sẽ không thể nào tiếp cận được thông tin bí mật như vậy.”
Trần Phi Vũ gật đầu, hài lòng với những gì Alberta nói vì anh cảm thấy Alberta không nói dối.
“Anh Trần, tôi… tôi có thể đi được chưa?” Alberta lo lắng hỏi.
Thả anh ta đi?
Nếu thả Alberta đi, anh ta chắc chắn sẽ tiết lộ thân phận thật của mình, như vậy sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.
Khóe môi Trần Phi Vũ cong lên tạo ra một nụ cười, anh đang chuẩn bị trả lời thì đột nhiên một tiếng “Xoẹt” lớn vang lên, Akimoto Masako rút kiếm ra, sát khí tràn ngập xung quanh.
Alberta ngạc nhiên nhìn Akimoto Masako, trước khi anh ta kịp phản ứng, một Akimoto Masako khác nhẹ nhàng xuất hiện sau lưng anh ta, thanh kiếm dài sắc bén cắt ngang cổ anh ta, máu bắn ra ngay lập tức, tựa như một bông hồng đỏ tươi nở ra dưới ánh trăng.
Thật đẹp nhưng cũng thật đáng sợ.
Alberta ôm chặt cái cổ toàn là máu, vẻ mặt kinh ngạc đây đau đớn, Akimoto Masako rõ ràng còn đứng cách đó mười mét, tại sao trong nháy mắt lại có thể chém cổ mình được?
Khoảnh khắc tiếp theo, Akimoto Masako đứng cách đó mười mét đang từ từ biến mất dưới ánh trăng.
Hóa ra là ảo ảnh!
Alberta đột nhiên trợn to hai mắt, mở miệng muốn nói gì đó thì ‘ùm’ một tiếng ngã vào vũng máu, không hề phát ra một tiếng động nào nữa.
Trần Phi Vũ lắc đầu cười: ‘Kỹ thuật sử dụng ảo ảnh của cô không tệ, nhưng anh ta không hề xúc phạm cô, tại sao cô lại phải giết anh ta?”
“Ai nói tên đó không xúc phạm tôi?”
Akimoto Masako thu lại kiếm, lạnh lùng nói: “Anh ta nói tôi và anh… Hừ, anh ta chết cũng không hết tội!”
“Anh ta nói không sai.” Trần Phi Vũ đùa giốn nói: “Quan hệ giữa tôi và cô không bình thường.”
Lông mày Akimoto Masako nhướng lên, tức giận nói: ‘Đừng nói nhảm…
HN Trước khi cô nói xong, Trần Phi Vũ đã ôm cô vào lòng, đôi môi đỏ tươi của cô bị Trân Phi Vũ chiếm lấy.
Cô không thể phản kháng, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Khác với hai lần hôn trước, Trần Phi Vũ tham lam mút đôi môi đỏ mọng của Akimoto Masako rồi từ từ di chuyển xuống phía dưới, hôn lên chiếc cổ trắng ngần của Akimoto Masako.
Cả người Akimoto Masako run lên, hai tay cô bất ngờ năm chặt lấy quân áo của Trần Phi Vũ, không kiêm được nâng cằm lên, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ.
Không biết qua bao lâu, Trân Phi Vũ mới buông Akimoto Masako ra.