Chương
Akimoto Masako thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lui về phía sau hai bước, chỉ cảm thấy trên cổ bết dính lại, cô hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên sát khí, lạnh lùng nói: “Tôi nhất định sẽ giết anh, anh cứ đợi đó!”
Sau đó, cô ấy đột ngột quay người lại rồi đi vào bóng tối.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Trần Phi Vũ cười nói: ‘Lần sau gặp lại sẽ không đơn giản chỉ hôn như vậy thôi đâu.”
Akimoto Masako giật mình, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Dưới ánh trăng, sau khi nhìn theo bóng lưng của Akimoto Masako, Trần Phi Vũ thu hồi tầm mắt, tiếp đó lại bước đến bên cạnh thi thể của Mã Kỳ.
“Tống Huyền bỏ chạy rồi, nếu đoán không lầm thì anh ta chắc sẽ đi tìm người của tòa thành. Nghe nói người mạnh nhất trong tòa thành chính là Giáo hoàng, sức mạnh của ông ta ít nhất cũng ở mức cao thủ, điều đó cho thấy Giáo hoàng là một kẻ thù mạnh, tôi cần phải chuẩn bị trước.”
Suy nghĩ một lát, Trần Phi Vũ đỡ lấy đầu Mã Kỳ bỏ vào thế giới trong tranh, định đến lúc đó sẽ khiến tòa thành kinh ngạc.
Sau đó, Trần Phi Vũ quay người lại và đi theo hướng của Akimoto Masako.
Không, nói chính xác là đang đi theo hướng của thành Hoyle, vì Josh đã cử người mưu tính anh ấy, vậy thì tất nhiên anh ấy không thể bỏ qua dễ dàng cho Josh như vậy được.
Lại nói về Akimoto Masako, nếu cô dùng tốc độ nhanh nhất để đi đến thành Hoyle thì tốc độ còn nhanh hơn cả xe hơi, nhanh như sấm chớp trong đêm tối.
Lúc cô đang nghiêm túc suy nghĩ miên man thì phát hiện vòng eo thon thả của mình đang bị ai đó giữ chặt, tốc độ di chuyển đột nhiên tăng nhanh.
Không phải do cô tự tăng tốc, mà là đối phương đang dẫn cô phóng như tên bắn về phía trước.
Akimoto Masako kinh ngạc, có thể yên lặng tiếp cận khi cô đang chạy hết tốc lực, chứng tỏ năng lực của đối phương chắc chắn rất mạnh, nếu đối phương muốn giết cô thì cô nhất định sẽ không có cơ hội đánh trả.
Trong lúc cô đang sợ hãi, định dùng hết sức giãy dụa, đột nhiên bên tai truyên đến một giọng nói quen thuộc: “Là tôi”
Akimoto Masako sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn sang thì thấy người đột nhiên xuất hiện chính là Trần Phi Vũ.
Cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, cơ thể tự nhiên không còn vùng vây nữa mà nhẹ nhàng dựa vào đối phương, nhưng lập tức lại khó khăn giấy dụa, phòng bị nói: “Anh tới đây làm gì?”
Sau khi cố thoát ra vài lần, cuối cùng cô cũng để Trần Phi Vũ ôm mình, như vậy có thể đến thành Hoyle nhanh hơn.
“Josh đã nói trước với Tống Huyền rằng tôi nhất định sẽ trả thù, hơn nữa tôi luôn cảm thấy .Josh không đơn giản, lúc trước có lẽ anh ta đã nói dối tôi.” Trân Phi Vũ nói xong, đột nhiên hôn lên gò má ửng hồng của Akimoto Masako, say mê nói: “Thơm quá.”
Akimoto Masako đỏ mặt, cô tức giận nhìn Trân Phi Vũ, nghiến răng nói: “Nếu không phải tôi đánh không lại anh thì tôi đã chặt anh thành tám khúc rồi.”
Trân Phi Vũ hoàn toàn không quan tâm đến lời đe dọa của cô, cười nói: “Nói cách khác, nếu cô đã không thể đánh lại tôi thì cô chỉ có thể âm thầm chịu đựng.”