Chương
Sau khi Yui thấy Hứa Trúc Linh rời đi, mới thở phì phò hướng về phía Ayako Nikkeikawa ở đầu bên kia điện thoại nói: “Cô chủ cả, trong mắt người đàn bà này không cô, căn bản không coi cô ra gì. Nhìn thái độ của cô ta, thật sự rất quá đáng.” “Không sao, tôi đã không còn được như trước kia nữa rồi, trước kia tôi không thể nhãn nhịn, nhưng bây giờ vì trả thù, chút chuyện này tính là cái gì. Cô ta rất hữu dụng với tôi, tối thiểu là cô ta đến gần Cố Thành Trung không tốn chút sức lực nào. Cô ta muốn cái gì cô cho cái đó, tôi chỉ sợ cô ta cái gì cũng không muốn vậy mới khó làm.”
“Nhưng mà…”
Fukuhara Yui còn muốn nói gì nữa nhưng Ayako Nikkeikawa đã không nhịn được mà cúp điện thoại.
Hứa Trúc Linh về đến nhà với vô số điều bất tiện ùa đến, dù sao tay trái không phải là tay thuận của cô, làm việc gì cũng thấy không tự nhiên cho lắm.
Bây giờ đang ăn cơm, đều bắt đầu dùng thìa.
Cũng may Cố Thành Trung từ chối khéo bất kỳ sự thăm hỏi của bất cứ ai vậy nên thế giới của hai người mới có thể yên tĩnh.
Mặc dù hai người đổi sang khách sạn khách nhưng không thể so với biệt thự, cũng không có người giúp việc.
Nhưng nơi này được trang bị đầy đủ, không có người quấy rây, Khương Anh Tùng thỉnh thoảng tới thăm họ một chút.
Cố Thành Trung dốc lòng chăm sóc cô, cũng học nấu canh để bổ sung dinh dưỡng cho vết thương mau lành.
Vết thương cũng không quá đau, đang đang từ từ lành lại.
Bởi vì nguyên nhân dùng thìa bằng tay trái, Cố Thành Trung đều làm thức ăn mềm, dễ múc.
Nhưng mà cô không thích ăn hành gừng tỏi, lại không nhặt ra được, chỉ có thể ủy khuất nhìn anh, Cố Thành Trung thấy vậy cười một tiếng, nhận lấy chén của cô, cẩn thận giúp cô gắp ra.
“Em lớn đầu thế này rồi, còn kén ăn như vậy nữa.”
“Lớn thì làm sao? Vậy em không phải tiểu bảo bối của anh sao?”
Hứa Trúc Linh tức giận liếc mắt.
“Không phải bảo bối, là tổ tông nhỏ.
Tổ tông, há miệng nào.”
.
Cố Thành Trung đút hết cơm lại tiếp tục đút canh, chăm sóc cô vô cùng tỉ mỉ chu đáo.
Nhưng đến khi màn đêm buông xuống, Hứa Trúc Linh lại phát hiện vấn đề khó khăn.
Bất kể là cởi quần áo tắm, hay là mặc đồ ngủ lên giường cũng rất phiền phức.
Ngay cả đi toilet, kéo quần thôi cũng có đủ loại bất tiện phát sinh.
Cô đang chuẩn bị ngồi xuống toilet, chậm rãi cởi quần, cởi đến lúc cả người luống cuống cả lên, không nghĩ tới Cố Thành Trung trực tiếp xông vào, hỗ trợ cô từng bước một.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí ngưng đọng, Hứa Trúc Linh tròn mắt.
Lê mề một lúc lâu, cô mới nhớ rằng bọn họ là vợ chồng, làm bất kỳ hành động thân mật nào cũng đều là hợp pháp cả.
Nhưng… Sao cứ cảm thấy không được tự nhiên vậy chứ?
Sao cứ có cảm giác biết thái là sao?