Chương
“Nhanh nào, đợi lái nữa là anh làm giúp em đấy.”
“Không cần không cần, em tự làm!”
Cô xua tay lia lịa.
“Anh không chỉ có như vậy thôi đâu, còn phải giúp em tắm rửa mặc quân áo nữa, ngoan.” Anh xoa xoa đầu cô, ôn nhu nói.
Hứa Trúc Linh kinh ngạc: “Anh, anh thật sự không cần phải vất vả như thế, em có thể tự mình làm! Không tin anh xeml”
Cô chập choạng đứng dậy, bắt đầu vén quần lên, hết bên trái rồi đến bên phải, cũng phải mất vài phút mới vén xong, sau đó lại kéo khoá rồi cài cúc áo.
Cúc áo dường như cố ý chống đối lại cô, làm thế nào cũng không cài được, khiến cô nôn nóng đến toát cả mồ hồi đầu.
Cố Thành Trung không thể nhìn được nữa, cả người ngồi xổm theo kiểu quý ông giúp cô cài cúc áo.
“Trúc Linh, là vợ chồng với nhau, em ngại ngùng với anh làm gì chứ? Nếu anh đi lại khó khăn, em cũng sẽ chăm sóc anh như vậy.”
Nhưng thực sự rất khó xử!
Anh xoa đầu cô, ánh mắt đầy cưng chiều:”Ngoan, nghe lời.”
Cô bĩu môi, vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Trong lúc tắm, Cố Thành Trung mở vòi nước nóng, bắt đầu giúp cô tắm.
Vừa ngồi xuống, mặt cô đã đỏ bừng, nhờ nhiệt độ trong phòng tắm khá cao, nếu không cô thật sự không biết phải giải thích thế nào.
Đã là vợ chồng lâu năm, mà còn đỏ mặt tía tai.
Tay cô từ đầu đến cuối đều không hề đụng vào nước, anh còn giúp cô gội đầu.
Trong suốt quá trình đều cẩn thận hỏi cô, anh có dùng lực quá mạnh hay không, hoặc là có kéo tóc của cô không.
Ánh mắt cô lấp lánh, khẽ lắc đầu.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, mùi thơm của dầu gội cũng rất dễ chịu.
Tắm xong, anh mặc áo ngủ cho cô, sau đó cẩn thận giúp cô sấy tóc.
Tóc của cô đã lâu rồi không cắt, từ lúc mang thai đến nay, từ chỗ vai đã dài đến thắt lưng.
Cô đột nhiên nghĩ đến câu ‘ đợi tóc của em dài đến thắt lưng”.
“Cố Thành Trung….. Bị tàn tật thật ra cũng không có gì là xấu, ít nhất em nhận được đãi ngộ tốt như thế, chuyện gì cũng không cần làm, thích thật.”
Gô thờ ơ nhún vai, biết anh vấn luôn canh cánh trong lòng về chuyện vết thương ở tay của cô, không thể tự tha thứ cho bản thân.
Mặc dù anh không nói gì, nhưng nửa đêm thỉnh thoảng cô tỉnh dậy, sẽ nhìn thấy Cố Thành Trung đứng hút thuốc ở ban công.
Cửa kính ở ban công đóng chặt, trong phòng không ngửi được một chút mùi thuốc lá nào.
Anh là người rất ít hút thuốc, chỉ những lúc buồn bực mới hút.
Trước đây bọn họ gặp rất nhiều khó khăn, nhưng anh chưa bao giờ suy sụp như vậy.
Bởi vì…anh chưa bao giờ làm hại đến cô, cũng chưa từng nghĩ đến việc đó.
Nhưng lần này, anh đã không kiềm chế được, làm cô bị thương.