Chương
“Được.”
Cố Thành Trung nói đầy vẻ tự tin.
Hứa Trúc Linh nghe được câu này thì thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cả hai đều vui vẻ.
Cô không ngờ Cố Thành Trung sẽ phấn chấn lên nhanh như vậy, hành động cũng rất nhanh.
Có thể nghiên cứu các món ăn, các cách chiên rán, v.v..
Anh ấy thậm chí còn đăng ký một cuộc thi chứng chỉ dinh dưỡng.
Hôm sau trong nhà có rất nhiều sách luyện thi cấp chứng chỉ năng lực bác sĩ dinh dưỡng. Khương Anh Tùng đem từng chồng từng chồng để lên bàn trong nhà, còn mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, mời ba bốn đầu bếp, đầu bếp phương Tây, đầu bếp Trung Quốc, thợ dạy làm bánh,…..
Hứa Trúc Linh kinh ngạc, cô cảm thấy Cố Thành Trung cho dù là thiên tài, thì cũng không thể học hết cách làm các món ăn trong thời gian ngắn được, cũng không thể thi đạt chứng chỉ tay nghề.
Cô ngồi trên sô pha, nhờ Khương Anh Tùng mua cho năm ký hạt dưa, vừa cắn hạt dưa, vừa xem Thành Trung đọc sách, sau đó học nấu ăn.
Anh chỉ biết mấy món ăn đơn giản thường ngày, không có tiêu chuẩn, hiện tại cũng như vậy, nhưng lại có một phong cách nấu ăn của một đầu bếp.
Tổng tài cao quý lạnh lùng trong giây lát biến thành đầu bếp?
Trong năm ngày, cuối cùng cô cũng đã cắn xong năm ký hạt dưa, trên đầu lưỡi và trong miệng nóng ran sưng rộp, còn Cố Thành Trung vậy mà lại lấy được giấy chứng nhận, nấu ăn cũng rất ngon, súp cũng ngon không kém.
Tốc độ học tập này, khiến người khác không thể theo kịp được.
“Thì ra cũng không khó.”
Anh lờ mờ nói.
Hứa Trúc Linh sững sờ, cô mất bao lâu mới có được chứng chỉ tay nghề, mất bao lâu mới thông suốt tám nền ẩm thực chính trong nước, sau đó mới bắt đầu tiếp cận với các món ăn nước ngoài.
Nhưng Gố Thành Trung mấy ngày nay, lý thuyết và thực hành lại nắm vững tất cả?
So sánh một chút thì, bản thân cô không đáng để nhắc tới, được chưa?
Thật sự thì không so sánh thì không biết, một khi so sánh thì bị dọa mất thôi.
“Cố Thành Trung….anh có phải là người không vậy? Không phải là người ngoài hành tỉnh đấy chứ?”
Cô kinh hãi nhìn anh.
“Nói thừa, anh làm chồng của em nhiều năm như vậy, có phải người hay không không lẽ em không biết?”
“Vậy…..em có từng nói là sùng bái anh chưa?” Cô chắp hai tay tạo thành chữ thập, ánh mắt lấp lánh, giống như một fan nhỏ nhìn thấy thần tượng của mình vậy!
“Không có.”
Cố Thành Trung suy nghĩ một lúc, cô từng nói yêu anh, từng cảm thấy đau lòng vì anh, nhưng chưa từng nói sùng bái anh.
Lúc trước anh dạy cô học, có lúc cô sẽ ninh bợ lấy lòng anh, gọi anh là Cố đại thần.
“Trời ạ, trước đây em chỉ biết anh là người rất giỏi trong việc kinh doanh, không ngờ anh lại có thiên phú trong lĩnh vực nấu ăn lợi hại đến như vậy. Từ nay về sau, anh chính là thân tượng của em, là nam thần của eml”
Cố Thành Trung nghe vậy, bên ngoài †ỏ vẻ ung dung bình thản, làm ra vẻ cao ngạo lạnh lùng.