Chương
Mà còn là ở tay.
Một đầu bếp, không thể cầm dao, thì cuộc đời của cô coi như chấm dứt.
Cho dù là Hứa Trúc Linh, hay An Ny, thì sự nghiệp của cô cũng sẽ kết thúc ở đây.
Thầy Gordon khi nghe được tin này, đã đặc biệt gọi điện đến hỏi thăm, thở ngắn than dài.
Ông ta vẫn luôn coi cô là học trò thân truyền, nhưng bây giờ không có ai kế thừa áo bào của ông ta.
Cô rất thích nấu ăn, nhưng nấu ăn thì có ích gì chứ?
“Cố Thành Trung…..anh biết tại sao em muốn làm đầu bếp không?”
“Tại sao?”
“Ban đầu, chỉ đơn giản là thích ăn, ăn những món ngon, ăn nhiều rồi thì tự học nấu. Từ đó em nhận ra bản thân dường như rất giỏi việc này, rồi từ từ tiếp cận nó. Thật ra em cũng không muốn trở thành đầu bếp, nhưng vì muốn nghiên cứu ra nhiều món ăn mới, nên mới nâng cao tay nghề của bản thân, nó làm cho món ăn của em ngon hơn.”
“Em làm như thế….đều là vì anh, em thích anh khen em nấu ăn ngon, thích nhìn anh ăn hết chúng, thích nhìn anh ăn no đến nỗi phải kéo em đi dạo sau bữa ăn, thích anh cùng em đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, cùng anh tìm món lẩu nào ngon.”
“Anh thích ăn món Trung, em sẽ nấu món Trung, anh thích món Phương Tây, em sẽ nấu món bít tết rượu vang đỏ.
Mỗi nước đều học một chút, rồi làm thử một lần, sau đó nấu cho anh ăn.”
“Sau này đứa bé lớn lên, sẽ nấu cho nó ăn. Đứa bé sẽ mang hộp cơm đến trường, người khác khen mẹ nó nấu ăn rất ngon, nó sẽ rất vui vẻ.”
“Anh xem, em không có ở đây, anh sẽ không ăn đủ bữa, sẽ bị đau bao tử.
“Cho nên, sau này không cầm được dao thật ra cũng không sao cả, làm đầu bếp cũng không phải mục tiêu cuối cùng của em, thứ em muốtn….từ trước đến nay đều là vì anh thôi. Có anh ở bên cạnh, em mới có động lực nấu ăn, không có anh….em nấu cho ai ăn chứ?”
Anh nhẹ nhàng giúp cô sấy tóc, âm thanh của máy sấy rất nhỏ, sức gió vừa phải.
Mắt nhìn phía trước, từng câu từng chữ cô nói đều rất tỉ mỉ.
Anh đã hút thuốc mấy ngày nay, hút xong thì nhìn bầu trời với bộ dạng đây bất lực, giống như bị cuộc sống đánh bại, cuối cùng là không thể đứng dậy nữa.
Mỗi lần hết thất thần, anh lại đi tắm, tắm rửa sạch sẽ không để sót một chút mùi thuốc lá nào trên người, cũng đem quần áo đi ngâm, mùi nước giặt hoàn toàn che khuất mùi thuốc lá.
Cô giả vờ ngủ, anh sẽ ôm cô thật lâu, cuối cùng thì chìm vào giấc ngủ.
Cô không muốn điều này trở thành tâm bệnh của anh, khiến anh luôn cảm thấy áy náy trong lòng, không thể thoát ra.
Cô không ngẩng đầu, không biết vẻ mặt lúc này của anh như thế nào.
Cô lo lăng, lúc này cũng không biết nói gì.
Bầu không khí…trở nên nặng nề.
Cuối cùng, tắt máy sấy, tóc cũng khô, thế giới dường như im lặng đến bất thường.
“Trúc Linh, sau này anh nấu cơm cho em ăn được không, ngày ba bữa.”
“Được, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy. Sau này đứa nhỏ đem cơm đến trường, cũng là do anh đảm nhiệm.”