Chương
“Mẹ…”
Cô xấu hổ cúi thấp đầu xuống.
Mẹ Chu không biết phải làm sao, nói với cô: “Nếu bố con mà biết chuyện này, chắc chắn cãi nhau với mẹ, nói mẹ không để ý tốt con. Mẹ hỏi con, có dùng biện pháp an toàn không hả? Con cũng không còn nhỏ nữ rồi, phải chú ý đề phòng, biết không hả?”
Đây đều là những lời nói khiến người †a phải xấu hổ, nhưng vì an toàn, không có ai thích hợp hơn bà nói những lời này.
“Gó…có dùng biện pháp an toàn.”
Cô ngượng ngùng trả lời.
“Vậy thì tốt, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không bố con thật sự sẽ nháo đến lật trời luôn đấy.”
“Cảm ơn mẹ.”
Chu Đình chân thành nói.
Mẹ Chu dịu dàng nhìn cô, vuốt vuốt đầu cô: “Chỉ cần con hạnh phúc, mẹ làm gì đều được. Chỉ cần các con sống tốt, suy cho cùng thì bố mẹ cũng không thể ở cùng côn cả đời, chỉ có chồng con mới là người sống cùng với con cả đời.”
“Con đã biết.” Chu Đình gật đầu thật mạnh, cô tin rằng hai người họ sẽ hạnh phúc đến già, Hôm sau, Chu Đình vẫn theo thói quen đợi tin nhắn chào buổi sáng của Phó Lâm.
Nhưng đợi mãi cũng không thấy, cô bèn gọi cho anh, thì thấy điện thoại tắt máy rồi.
Cô lập tức nhận ra có gì đó không đúng, gọi điện đến công ty anh, Khương Anh Tùng bắt máy nói anh vấn chưa đến, đã thu xếp xong công việc của mấy ngày tới rồi, nếu có chuyện gì khó giải quyết thì thông báo cho Cố Thành Trung ..
Chu Đình nhận được tin thì lông mày cau chặt. nghĩ đến điều gì đó liền tiếp tục hỏi: “Khương Anh Tùng…..anh đã bao giờ phàn nàn với người khác về cuộc sống tình cảm của anh chưa?”
“Việc này…..cô Chu nói đùa rồi, tôi không phải là người nói nhiều, chuyện này cũng không vẻ vang gì, nói ra để làm gì chứ?”
Khương Anh Tùng chua chát nói.
Nghe được lời này, trong đầu cô nổ “Anh Trung, anh có thể gặp em không, cầu xin anh đó!”
ầm ầm, giống như tiếng sét đánh vậy.
Hứa Trúc Linh nhìn Cố Thành Trung bên cạnh, hơi khó xử: “Bây giờ phải làm Phó Lâm đã nói dối.
sao, cô ấy cũng đến tận cửa rồi.”
Với tính cách của Khương Anh Tùng sẽ không bao giờ phàn nàn với người khác, cho dù có nói thì cũng là nói với Cố Thành Trung mới đúng.
Người anh ấy nói rõ ràng không phải Khương Anh Tùng, mà là bản thân anh.
Anh mới là người muốn không từ mà biệt.
Cô làm gì còn tâm trí nghe giảng, bỏ luôn tiết học đi tìm Cố Thành Trung.
Hứa Trúc Linh không nghĩ rằng cô sẽ vội vàng chạy đến đây.
“Chị Trúc Linh, anh Trung, em biết hai người đang ở nhà, em cũng có thể hiểu, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, tâm trạng hai người không tốt, không muốn bị làm phiền. Nhưng bây giờ Phó “Ấy thế mà tên tiểu tử này còn chưa Lâm mất tích rồi, em biết anh Trung biết tung tích của anh ấy, em chỉ là muốn yên tâm thôi.”