Chương
“Xử lý xong chuyện tình cảm, bây giờ lại vứt lại cho anh cục diện rối rắm này, đúng là đau đầu.”
Cố Thành Trung bất lực sờ trán, người cũng tìm đến tận cửa rồi, chẳng lẽ lại để người ở ngoài cổng?”
Anh đi mở cửa, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Chu Đình.
“Anh Trung, Phó Lâm….. anh ấy mất tích rồi, đúng ra mà nói, là em không biết hành tung của anh ấy.”
“Em ấy đi Triều Tiên rồi.”
“Ra nước ngoài để làm gì?”
“Bàn chuyện làm ăn thôi.”
“Nếu như bàn chuyện làm ăn, tại sao lại giấu em, anh Trung, anh là người thông minh nên đừng nói những lời nói này nữa, lừa em….thú vị lắm sao?”
Chu Đình hơi tức giận, hơi bất mãn nói.
Cố Thành Trung trâm mặc một lúc lâu, mới nói ra nguyên nhân sự việc.
“Cho nên, anh ấy đi liều mạng với Phó Trác, không dám nói với em, cho nên mới giấu em.”
“Anh ấy cũng đã nhờ anh, nếu anh ấy không quay về được thì để anh chăm sóc em, đúng không?”
“Rất tốt, rất giỏi.”
Mặt Chu Đình tái nhợt, tay cô nắm chặt lấy quần áo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé nát vậy.
Hứa Trúc Linh ngồi bên cạnh cô, võ nhẹ lưng an ủi.
“Ngày nào Phó Minh Nam chưa chết, Phó Lâm sẽ ăn ngủ không yên.
Quả thực cậu ấy làm như vậy rất đường đột, cũng không công bằng với em, chị cũng hiểu được tâm trạng bây giờ của em, bởi vì trước đây chị cũng từng trải qua rồi.”
“Đợi cậu ấy trở về, em đánh cậu ấy một trận, xả cơn tức này, như vậy cũng tốt.”
Hứa Trúc Linh lắp bắp nói, cô cảm thấy bây giờ cho dù có nói gì đi nữa cũng đều vô dụng.
Người bây giờ sống hay chết cũng không thể nói trước được. nếu sống mà quay về thì ai cũng vui vẻ, còn nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, vậy thì Chu Đình lòng rối như tơ vò, tin tức này giống như sét đánh giữa trời quang, khiến cô không kịp trở tay.
Cô không nghĩ rằng, vậy mà anh ấy lại không từ mà biệt, dấn thân vào chỗ hiểm, bỏ lại một mình cô.
Tên khốn nạn này!
“Em có tiết học, em đi học đây.
Đột nhiên Chu Đình đứng dậy, không khóc không nháo, cũng không nói tiếp đó sẽ làm gì.
“Để chị tiễn em…”
“Không cần đâu, chị Trúc Linh chị ở nhà dưỡng thương cho tốt, một thời gian nữa em sẽ đến thăm chị.”
“Vậy Phó Lâm…”
“Anh ta sao? Có liên quan đến em sao?”
Chu Đình lạnh lùng buông câu đó, quay người rời đi, cả quá trình ánh mắt cô lãnh đạm, đến một giọt nước mắt cũng không có.
Dường như trong nháy mắt, bọn họ như chưa từng quen, chưa từng bên cạnh nhau.
Chu Đình rời đi, Hứa Trúc Linh nói: “Làm sao bây giờ, em đã nói đàn ông các anh võ đoán, chuyện gì cũng tự mình gánh vác, đúng là bọn em không giúp đỡ được gì, nhưng cũng có quyên biết chuyện chứ, các anh thực sự rất quá đáng, tức chết em rồi.”
“Có thể đó là điều thông thường, không ai có thể thay đổi được.”