Chương
Lời cô vừa dứt, ông trời cũng rất phối hợp mà đổ mưa lấm tấm.
Mặc dù không lớn, nhưng thật sự rất lạnh.
Nữ đồng nghiệp kia mặt mày vui vẻ, lập tức mở ô: “Cùng nhau nhé?”
“Xin lỗi, chúng ta không cùng đường.”
Mặc dù trên mặt anh đang cười, nhưng lại vô thức lùi sau một bước, kì thực là xa cách ngàn dặm.
Trên mặt nữ đồng nghiệp kia có chút gượng gạo, chỉ có thể làm lơ đi.
Hai người ở bên đường đợi xe, trời mưa rồi, rất khó bắt xe.
“Ôi, túi của tôi..”
Túi xách của cô đồng nghiệp kia từ trên vai rơi xuống, rơi trên mặt đất, mà cô giả vờ đi nhặt, lại lung lay không đứng vững, ngay lập tức ngã trong vòng tay của Phó Hằng.
Anh cũng chỉ là vô thức đỡ lấy, rất nhanh hai tay anh buông ra, đẩy cô ta ra.
Cô nữ đồng nghiệp kia sắc mặt đỏ ửng, nhanh chóng nhặt lấy đồ, ánh mắt thẹn thùng nhìn anh: “Phó Hằng… cậu đã yêu đương lần nào chưa?”
“… Có người mình thích rồi.”
Anh trầm mặc trong chốc lát rồi nói.
“Hả? Vậy hai người đã bên nhau chưa?”
“Không có.”
“Không có, vậy tôi còn có cơ hội, cậu cảm thấy chị thế nào?”
“Không ra làm sao.”
“Là tôi không xinh đẹp hay vóc dáng tôi không tốt, chẳng lẽ là vì tôi hơn cậu hai tuổi sao?”
“Xin lỗi, cô xấu.”
“_” Lời này của Phó Hằng, trực tiếp khiến cho người khác mặt nghẹn đến phát đỏ.
Nữ đồng nghiệp đó dậm chân tức giận, ngoảnh đầu rời đi.
Phó Hằng thấy cô ta rời đi thì nhẹ nhõm thở một hơi, anh có chứng sợ hãi trong giao tiếp, công việc mà Cố Thiện Linh sắp xếp cho anh cũng là tách biệt, độc lập, không cần phải trao đổi với người khác, cũng không phải nghe bất kì người nào chỉ đạo.
Một mình anh chịu trách nhiệm an ninh mạng của công ty, tiền lương cũng dư dả.
Anh không biết những cô gái khác có phải đều mạnh dạn như thế không, nhưng anh biết, Miêu Nhi không phải như vậy.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt xinh đẹp, tim anh chợt run nhẹ.
Anh đã mất liên lạc với cô rồi, bởi vì cô đã rơi mất đồng hồ mà anh đã cài đặt sẵn cho cô.
Hôm mất liên lạc với cô, anh nhanh chóng đi tìm cô như phát điên, tìm thấy đồng hồ ở đáy hồ.
Không phải cô làm rơi, mà là cố ý vứt đi.
Tại sao cô lại không đeo?
Câu hỏi này vẫn luôn quấy nhiều anh, khiến anh mãi không hiểu.
Lúc đầu, người không từ mà biệt là cô ấy, lúc đầu trêu ghẹo anh cũng là cô, khiến anh biết được mùi vị ngon ngọt cũng là cô, khiến anh muốn ngừng cũng không được cũng là cô.
Để anh biết biết được dư vị ái tình nhân gian cũng là cô, khiến anh đột nhiên lòng đau khó chịu cũng là cô.