Chương
Người anh gặp không nhiều, không đoán được lòng họ.
Đương nhiên lòng cô anh cũng không đoán được.
Anh ngẩng đầu nhìn trời âm u, hạt mưa lất phất.
Đột nhiên mắt anh lóe sáng, đột nhiên một bóng người xuất hiện ở đường đối diện, bên cạnh một xe van màu đen.
Bóng cô nhỏ bé, quần áo mỏng manh, thân mình ẩm ướt đứng trong mưa.
Là Tân Miêu sao?
Trong chốc lát anh không dám tin vào mắt mình, nghỉ ngờ đó là ảo giác.
Anh nhìn thêm hai lần, cô ấy vân ở đó, hơn nữa cô ấy đang nhìn anh.
Anh lập tức xông đến, không ngờ đột nhiên có một chiếc xe lao đến, cứng rắn ngăn cản bước chân anh.
Đợi xe đi rồi, đâu còn bóng hình cô nữa.
Trong lòng Phó Hằng hoảng hốt, vội vàng chạy đến, phát điên tìm cô trong mưa.
“Cô có thấy cô gái vừa ở đây không?
Rất cao,mặc chiếc váy màu đen.”
“Cô có thấy cô ấy không? Cô xõa tóc, vừa nãy đứng ở đây nè.”
“Cô có nhìn thấy không?”
Anh kéo từng hàng từng hàng người lại hỏi, nhưng bọn họ đều lắc đầu.
Cuối cùng, một cô bé kéo áo anh.
“Anh đang tìm chị gái mặc quần áo đen sao?”
“Em quen chị ấy sao?”
Mắt anh phát sáng.
“Chị ấy vừa cướp mất kẹo hồ lô của em rồi, xấu thật đấy.”
“..” Anh dở khóc dở cười. Với tính cách của Tân Miêu quả thực có thể làm ra chuyện đó. “Em nói cho anh biết chị ấy đi đâu rồi, anh sẽ mua cho em, được chứ?”
“Em hình như nghe thấy chị ấy nói ăn không đủ đã, muốn đi mua, hỏi em chỗ nào bán, em đưa anh đi.”
Cô bé không chút sợ hãi người lạ, kéo áo anh rồi đi dẫn đường.
Trong lòng anh đang rất căng thẳng, nhanh chóng đuổi theo.
Cuối cùng anh dừng lại ở một tiệm kẹo hồ lô, còn mua thêm một ít đồ ngọt.
Anh liếc mắt là nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ trong cửa hàng, đứng đợi ở góc trong cùng, rèm cửa che mất một nửa khuôn mặt cô.
Lúc anh đang thất thần đi về phía cô, đột nhiên cô bé kéo anh lại.
“Anh trai, anh mua kẹo hồ lô cho em trước đã.”
“Ừm ừm”
Anh nhanh chóng đến quầy bán hàng mua một que, sau đó vội vàng đi †ìm Tân Miêu.
Nhưng vị trí đó đã không còn bóng dáng kia nữa rồi.