Chương
“Vậy cũng được, lần sau tôi sẽ tìm một nơi không có ai ở.” Cậu ấy mím môi cười nói.
Cố Thành Trung cau mày khi nghe những lời đó.
Cậu ấy có hiểu tiếng của con người không?
“Lúc có người ở đây thì các người không được phép lôi kéo nhau, lúc không có người thì càng không được làm vậy, cô ấy là người đã có chồng và con cái, còn cậu là một người độc thân, vậy nên đừng có thọc chân vào.”
“Còn có, tôi không phải người chết, các người đều không thấy tôi sao?”
Anh không hài lòng mà nói.
“Trúc Linh, cô có ngửi thấy mùi giấm không?”
“Chà, đúng là một vại dấm to.” Hứa Trúc Linh cũng hùa theo.
“Cũng không biết hũ dấm ở đâu bị đổ, sao lại có mùi nồng nặc thế nhở!”
Kettering tiếp tục trêu chọc. Hứa Trúc Linh thoáng thấy sắc mặt Cố Thành Trung dần trở nên đen hơn, tức giận nhào vào cánh tay anh: “Nói mới nhớ, Kettering là người đã cứu vợ con anh, hãy tử tế với người ta đi. Hơn nữa nếu Kettering là người muốn lợi dụng lúc em nguy hiểm, vậy thì cậu ấy đã ra tay khi em bị mất trí nhớ rồi, đâu cân phải kéo dài đến bây giờ đâu. Người ta đã buông tay rồi, mà anh còn không buông bỏ sao? Đã thế còn ở đây mà uống dấm chưa?
“Đương nhiên là anh biết cậu ấy đã buông tay rồi, nhưng chỉ cần cậu ấy là đàn ông, thì anh đều không thể thờ ơ không nói gì được. Anh không vui nếu có bất kỳ người đàn ông nào chạm vào eml”
“Con trai của anh thì sao?”
“Cũng không cho phép, sau này nó có vợ của nó, cớ sao lại đòi cướp vợ của anh?”
Cố Thành Trung nói mà không cần suy nghĩ.
Hứa Trúc Linh tức giận trừng mắt nhìn anh khi vừa thấy những lời này: “Kettering, anh đừng để ý đến anh ấy, tên vua giấm Châu ái!”
“Vậy chúng ta đi bệnh viện đón cục bột nhỏ đi, tôi đã thu xếp khách sạn cho mọi người rồi, cứ ở đây chơi vui vẻ vài ngày, tôi là chủ nhà sẽ tiếp đón các người thật tốt.”
Cậu ấy không sắp xếp sống ở Kettering, bởi vì cậu ấy biết phải tránh bị người ta dị nghị.
Nếu đã buông tay thì hãy buông bỏ hoàn toàn, đừng quấy rây hạnh phúc của cô, có thể bình thản mà chúc phúc cho cô.
Khi ba người đến bệnh viện, Cố Thành Trung vần im lặng suốt một quãng đường, chỉ nắm chặt tay cô.
Hứa Trúc Linh cảm nhận rõ ràng mồ hôi mịn từ lòng bàn tay mình.
“Có phải…anh đang lo lắng không?”
Cô hơi ngạc nhiên hỏi.
“Không.”
Cố Thành Trung mím môi cứng ngác trả lời.
Anh biết mình có một đứa con nhưng cũng chỉ là biết mà thôi, anh không ngờ rằng có một ngày gia đình ba người đoàn tụ, cũng không ngờ răng mình lại hoàn thành trách nhiệm của một người bố nhanh như vậy.
Từ đầu đến cuối anh luôn lấy Hứa Trúc Linh làm trung tâm, sao lại có đứa nhỏ rồi? Nó chỉ là một phụ kiện được tặng kèm khi nạp tiền điện thoại mà thôi.
Anh hoàn toàn không hề coi trọng đứa nhỏ này, miễn là anh và Trúc Linh chung sống hòa thuận là được rồi.