Chương
Ba người phụ nữ lên một chiếc xe, ba người đàn ông lên một chiếc khác ở phía sau.
“Trên người các anh… có mùi gì vậy?” Cửa xe vừa đóng, Diên lập tức ngửi thấy một mùi quen thuộc: “Mùi sữa?”
“Chúng tôi đều đã làm bố, có ít mùi sữa không phải rất bình thường sao?
Nhưng mà cậu, ngay cả cưới còn chưa làm được, cũng không biết xấu hổ mà nói?” Cố Thành Trung không vui nói.
“Bây giờ không cố gắng, chỉ sợ sau này càng ngày càng khó.” Diên mặt mày ủ dột nói.
Trước kia Risa không phải chủ dòng họ còn dễ nói, bây giờ thành người thừa kế rồi, lại muốn cưới có lẽ là khó như lên trời.
“Không thì, cậu ở rể đi.” Ôn Mạc Ngôn đẩy đẩy gọng kính, nói.
Trong phút chốc, bên trong xe ngoài hai người đàn ông, mọi người đều im lặng.
Cố Thành Trung nhìn anh ta, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đột nhiên Cố Thành Trung nhịn không được bật cười: “Ở rể? Cái này cũng là ý kiến hay nha. Đường đường là chủ dòng họ Kettering lại đi ở rể ở công ty Nhật Kinh, tin tức này mà truyền đi khẳng định sẽ chấn động toàn cầu, đến lúc đó chắc chăn tôi sẽ chuẩn bị một phần quà mừng thật to, đưa Trúc Linh qua xem anh. n oán của tôi với công ty Nhật Kinh có là gì? Sao bằng việc mừng cậu lập gia đình.”
“Diên à, ở rể thì cuộc sống của con rể thật sự rất khó khăn, cậu ở dòng họ Nikkyo có lẽ phải hỗ trợ vợ dạy con thật tốt!”
“Mới bao lâu không gặp, mồm miệng của anh đã trở nên độc ác như vậy?”
Gương mặt của Diên u ám, đúng là anh ta có nghĩ tới vấn đề này, nhưng đây là kế hoạch vô cùng không ổn, trị ngọn nhưng không trị được gốc rễ của sự việc.
“Thật sự là… khiến người ta dở khóc đở cười!” Cố Thành Trung cười nói.
“Cười chết anh luôn đi, tôi dự định qua một thời gian ngắn sẽ nói rõ với Yasui Yuuzora, mặc dù nói ở dòng họ Nikkyo, chủ dòng họ quyết định, nhưng mọi việc lớn nhỏ đều phải được Yasui Yuuzora đồng ý mới có thể sắp xếp đi làm, cái lão già này không dê đối phó, phải tốn nhiều thời gian.”
“Đã từng nghe nói, Minh Hoàng có chính phủ, Nikkyo có Yasui, ở Hà Nội là một nhân vật vô cùng có tiếng nói, cậu có biết ông ta đã từng là nhân vật như nào không?”
“Nhân vật nào?”
“Sinh ra nghèo khổ, cuối cùng bỏ xa Thủ tướng Chính phủ, là người trúng cử với số phiếu nhiều nhất, nhưng ông ta từ bỏ, vào dòng họ Nikkyo. Còn năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi cũng không rõ lắm, cho nên cậu vẫn phải tự mình đến Hà Nội điều tra.”
Xe rất nhanh đã đến biệt thự, xuống xe, các cô gái ngồi trên xô pha nói chuyện phiếm đánh bài, mà mấy người đàn ông…
Diên nhìn hai ông lớn, một trái một phải bế con, thay bỉm!
“Anh Thành Trung, nhà anh có con trai, nhà em có con gái, hay là chúng ta hứa hôn cho hai bé đi!”
“Việc này tôi không làm chủ được, cậu để cho Bạch Minh Châu với Trúc Linh quyết định.”
“Vậy có lẽ là được rồi, anh Thành Trung, sau này chúng ta chính là thông gia!” Ôn Mạc Ngôn kích động nói.
“Chờ một chút, vậy Tiểu Hy nhà tôi phải làm sao? Tiểu Hy nhà chúng tôi sẽ cảm thấy không công bằng, mặc dù là con nuôi, nhưng mà Trúc Linh nói rồi, cái gì cũng phải bình đẳng, nếu không tại sao lại nuôi nó.”
“Nhà tôi có hai con trai, gia sản mỗi đứa một nửa, tuyệt đối không bên nặng bên nhẹ. Còn nếu có đứa nào vừa ý với con gái cậu thì nói chuyện này dễ thôi.”
“Thế thì tốt, nhưng mà tình cảm phải đào tạo từ nhỏ, hai nhà chúng ta có lẽ phải qua lại nhiều vào!” Hai người anh một lời tôi một lời, toàn bộ đều là chuyện của con cái.