Chương
Cô bé trở nên khẩn trương ngay lập tức.
“Bọn họ là những người bạn tốt nhất của bố, giống như con và công chúa Bạch Tuyết đó, cũng đều là những người bạn có phải không? Bạn của bố, có lẽ con cũng phải tôn trọng chứ phải không? Con là một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép mài”
Cythia rất nghe lời Diên, ngay lập tức thay đổi lời nói.
Khi Hứa Trúc Linh nghe thấy điều này thì trong lòng xót xa mà rơi lệ.
Kỳ thực bố mẹ ruột của cô bé đang ở ngay trước mặt, thế nhưng cô bé lại gọi mình là cô?
Cố Thành Trung nhìn thấy cô rơi lệ, hôm nay không biết cô đã khóc bao nhiêu lần rồi, hai mắt từ lâu đã sưng thành quả óc chó rồi.
Anh ôm cô vào ngực, trong lòng cảm thấy không nỡ.
Khi họ đến bên cửa sổ, không ngờ rằng Oythia đứng bật dậy, khẽ kéo tay áo Hứa Trúc Linh, đôi bàn tay nhỏ bé đầy thịt, giúp cô lau nước mắt.
“Cô ơi… vừa rồi có phải Cythia đã doạ cô không? Cháu xin lỗi, cháu vốn tưởng rằng hai người là người xấu.”
“Cô ơi, đừng khóc nữa, được không?
Cháu tặng cô công chúa Bạch Tuyết mà cháu yêu thích nhất nhé.”
Cô bé nhặt con búp bê đặt trên đầu giường bàn và đưa cho cô.
Hứa Trúc Linh thấy cô bé hiểu chuyện như vậy, thì vui vẻ không gì kể xiết.
Cô xoa đầu cô bé và nói: “Mẹ không sợ, Oythia rất ngoan rất giỏi, là mẹ không đúng.”
“Cythia, trong thời gian này chúng ta tạm thời sẽ sống ở đây, hơn nữa ở đây còn có nhiều búp bê đáng yêu, con có thích không?”
“Cháu thích lắm!”
Cô bé tung tăng nhảy trên giường trên giường.
Màn đêm dần buông xuống, Hứa Trúc Linh đưa cô bé đi tắm rửa, cô bé nghỉ hoặc không biết tại sao người đưa cô bé đi tắm không phải là Risa.
Cô tuỳ tiện nói rằng Risa và Diên đang bận, sau đó thì không nói thêm cái gì nữa.
“Tối nay mẹ sẽ ngủ với con, có được không?”
“Được rồi, nhưng cô phải kể cho cháu nghe mổ câu chuyện cổ tích nhé?”
Cô bé nhìn cô một cách hào hứng.
“Tất nhiên rồi.”
Cô vuốt ve cái đầu nhỏ của cô bé, kể cho cô bé nghe rất nhiều câu chuyện, trong lòng tràn đây cảm xúc.
Cô cũng từng kể chuyện cho Tiểu Hy nghe, bây giờ Đoàn Tử vẫn còn nhỏ, không cần phải nghe chuyện thì vẫn ngủ được. Nhưng đối với người thất di phục đắc như Oythia, thì đó lại là một loại cảm xúc tình cảm khác.
“Cô ơi… sao cô lại khóc?”
Khi cô nghe thấy điều này, trong tiềm thức cô chạm nhẹ vào đôi má của mình, phát hiện bất tri bất giác mình đã rơi nước mắt từ lúc nào.