Chương
Cô ngay lập tức lắc đầu, nói rằng có hạt cát bay vào mắt cô.
“Cô ơi, cháu sẽ thổi thổi cho cô.”
Cô bé hết sức thân mật mà thong dong bước ra khỏi giường và đi đến, thổi hai hơi vào mắt cô.
“Cô ổn hơn chưa?”
“Ừm, tốt hơn nhiều rồi.”
“CHÚ Cô bé hôn nhẹ lên má của Hứa Trúc Linh, khiến cô vui vẻ phát ngất.
“Hôn một cái thì không khóc nữa nha, phải ngủ cho đàng hoàng, thế mới là đứa bé ngoan. Oythia là đứa bé ngoan, cô cũng phải làm một đứa trẻ ngoan đấy nhé.”
Cô nghe xong, không thể không đặt một nụ hôn nhẹ lên trán của cô bé, sau đó cần thận đắp chiếc khăn bông lên người cô bé.
Cô ôm cô bé, cho Cythia gối đầu lên tay mình, cô bé không mất quá nhiều thời gian để tiến vào giấc mộng.
Đến bây giờ cô bé vấn thích ngậm núm vú giả, hai má đỏ bừng, cơ thể em bé mập mạp.
Cô bé rất ngoan ngoãn và dễ thương, có thể làm trái tim của mọi người tan chảy.
Trong nhất thời cô khó mà ngủ được, ngay sau đó trong bóng tối cánh cửa phòng được mở ra.
Cô cau mày ngay lập tức, nhưng không hề nói gì cả.
Người đàn ông rón ra rón rén bấu móng tay vào mép giường, thấy Cythia đang năm ở bên ngoài, xoay lưng về phía bên này.
Người đến không phải ai khác mà là Cố Thành Trung.
Ngày nào anh cũng được ôm cô ngủ, bây giờ đột nhiên bên cạnh không có ai cả, vô cùng khó chịu, trằn trọc mãi không ngủ được, nên dứt khoát đi sang bên này ngủ cùng với vợ và con.
Anh cho rằng Hứa Trúc Linh đã ngủ rồi, vì vậy anh còn định giở chăn bông lên để nằm vào, nhưng mà không ngờ đến cái người nhỏ bé đang năm trên giường vậy mà không hề lịch sự chút nào, trực tiếp dùng chân đá anh một cái.
Anh thố thủ bất cập, ngã nhào xuống đất. (thố thủ bất cập: trở tay không kịp; không ý thức; không sẵn sàng; không chuẩn bị trước) “Em vẫn còn thức sao?”
Anh bật đèn ngủ đặt ở đầu giường lên, Hứa Trúc Linh trợn mắt lườm anh: “Anh đang làm cái gì đấy? Nếu như làm con thức giấc, coi chừng em đánh anh đó.”
Sau khi Cố Thành Trung nghe thấy lời này, trong lòng không nói nên lời.
Sau khi cô sinh đứa con thứ hai, địa vị của anh ở trong nhà vốn đã rất thấp, bây giờ chính chủ đã trở lại, địa vị của anh lại giảm xuống một tâng cao mới.
Địa vị của anh trong nhà này, thật sự rất bấp bênh.
“Vợ à… không có ai ở bên cạnh cho anh ôm, anh không ngủ được.”
“Đoàn Tử, Tiểu Hy, anh chọn một đứa đi, thật ra nếu không thì trái một đứa phải một đứa, tận hưởng một chút cảm giác trái ôm phải ấp phải không nè?”
“mủ Đoàn Tử mới được có vài tháng tuổi, mỗi đêm đều dậy rất nhiều lần đòi đi tiểu đêm, nên có hẳn một khu chăm sóc đặc biệt cho cậu bé.
Tiểu Hy ngược lại rất ngoan ngoãn, không thức dậy lúc nửa đêm để đòi bú sữa, nhưng lại tè dầm.
Anh không muốn ngủ với hai đứa nó, anh muốn ngủ với vợ của mình.