Chương
“Vợ ơi, cũng lâu lắm rồi hai ta chưa được sống thế giới hai người nhỉ? Hay là gửi mấy đứa nhóc cho dì đi, chúng ta đi sống cuộc sống hai người nhé?”
“Ưm? Anh muốn sống cuộc sống như thế nào?”
“Tập đoàn vừa mới mở một khách sạn cao cấp, thiết bị đã lắp đặt xong, có cả phòng theo chủ đề, anh muốn qua đó ở.”
“Thuê phòng hả?”
Hứa Trúc Linh nhíu chặt mày.
“Vợ ơi, đừng nói lời thô tục như vậy, đơn giản mà nói thì đó là… tình thú.”
Cố Thành Trung nói với vẻ vô cùng hưng phấn.
Hứa Trúc Linh gõ đầu anh: “Đã là cha của ba đứa nhỏ, sao còn già mà không nên nết vậy? Nếu bị cánh nhà báo chụp hình được, chủ tịch Cố dẫn vợ đi thuê phòng ở khách sạn nhà mình, thì còn ra thể thống gì nữa.”
“Kệ, hôm nay em không đi, anh cũng phải khiêng em sang.’ Cố Thành Trung nói một cách bá đạo.
Anh gọi luôn dì ra trông mấy đứa nhỏ, sau đó cưỡng ép bế cô lên xem.
Bên trong xe có một mùi hương nhàn nhạt, rất an lòng.
Cô cũng không có cách nào phản kháng, xe cũng đã chạy, đành phải đồng Ý.
Cũng không biết anh lấy đâu ra sinh lực, còn muốn đi thuê phòng tìm kiếm tình thú nữa chứ?
Bây giờ, ngày nào cô cũng bị ba đứa nhỏ quấn quanh, có cảm giác mệt sắp chất.
Tới buổi tối, lập tức ngã lên giường đi ngủ, nhưng vẫn luôn thức dậy vào nửa đêm, luôn có ảo giác nghe thấy Đoàn Tử khóc.
Nhưng rõ ràng là Đoàn Tử vẫn ngoan ngoãn, dì cũng đang trông chừng ở trong phòng.
Lần nào cũng là cô tự thấy bất an trong lòng, đi tiểu đêm phải nhìn thêm mấy lần mới yên tâm.
Vẫn còn một thời gian nữa mới đến khách sạn, cô liền nhắm mắt ngủ.
Rất nhanh sau đó xe đã đến nơi, Cố Thành Trung bế cô xuống xe, cô bị đánh thức ôm lấy cổ anh theo bản năng, nói: “Ưm… Buồn ngủ quá, em ngủ thêm một lát.”
“Ừ, chờ em ngủ rồi là anh có thể muốn làm gì em thì làm.” Anh cười cười nói.
Hứa Trúc Linh nghe vậy, muốn nói thêm gì đó, nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, nghĩ nghĩ rồi vẫn nằm trong tròng anh, điểu chỉnh sang một tư thế thoải mái, yên tâm ngủ tiếp.
Giấc ngủ này rất yên nổ, suốt giấc ngủ không mộng mị, cũng không không trực giấc tỉnh lại.
Đến lúc cô mơ màng mở mắt ra, phát hiện trời bên ngoài đã tối, ánh đèn trong phòng mờ mờ.
Cả cơ thể cô thoải mái, như vừa mới ngâm suối nước nắm vậy.
Trong hơi thở có mùi hương an thân nhàn nhạt, rất thơm.
Sao cô lại ngủ say như vậy?
Mấy đứa nhỏ ăn cơm tối chưa?
Nghĩ đến đây, cô lập tức đứng dậy, nhưng giây tiếp theo đã bị người đàn ông bên cạnh ôm lấy, kéo cô lại vào ổ chăn.
“Em ngủ ngon không?”
“Ngon lắm, nhưng mà… nhưng sao em lại ngủ say như vậy?”